Những vì sao nhấp nháy phía trời xa
Đêm trôi qua anh từng ô vuông kỷ niệm
Nhặt lên vài cành hoa tím
nhặt lên dăm nỗi buồn vàng…
Đêm dẫn đưa anh qua những dở dang
những đóm lửa ma trơi lập lòe danh lợi
Những vồ chụp hỗn mang cho đôi bàn tay chới với
Nghe trong miệng mình nhạt thếch vị sương mưa
Anh nhận ra mình một thuở… rất xưa
Tóc gió đầu truông
phơi buồn bến bãi
Trái mộng vườn người đưa tay vói hái
Một thời ngông nghênh
một thời lênh đênh …
Đêm dẫn đưa anh qua thác, qua ghềnh
Vàng lá, vàng hoa dòng sông rực rỡ
Giũ bụi thời gian mịt mù duyên nợ
Úp mặt mà soi bóng một dòng em
Giấu giữa quạnh hiu lời dẫn dụ đêm
Thơ dại mà đem nỗi buồn chưng cất
Nỗi nhớ cuồng quay giữa hồ rượu mật
Nhấm nháp rồi nghe ngọt đắng môi mình…
H.MAN