Đã rất lâu, kể từ ngày gia đình tôi chuyển lên thành phố định cư, tôi không còn được sống trong cảm giác ấm áp yêu thương nơi góc bếp thân quen nhà ngoại. Vì thế, nhiều đêm hình ảnh ngọn lửa thuở ấu thơ lại trở về trong giấc mơ tôi chập chờn, khắc khoải. Tôi đặt tên cho ngọn lửa ấy là ngọn lửa tuổi thơ. Ngọn lửa luôn bập bùng cháy đượm nơi góc bếp thân quen vào mỗi sớm mai hay lúc chiều về bảng lảng hoàng hôn. Ngọn lửa được nhen nhóm bởi bàn tay gầy tần tảo của ngoại để nuôi tôi khôn lớn.
Tôi nhớ những ngày đã xa thật xa. Mỗi buổi sáng tinh sương, tôi luôn được đánh thức bởi những tiếng rang cơm đều đều của ngoại dưới gian bếp nhỏ lợp mái cọ đơn sơ. Tôi chạy xuống bếp, ngồi tựa đầu vào vai ngoại để vừa đợi chờ cái khoảnh khắc chảo cơm chín thơm bốc hơi nghi ngút, vừa đọc vanh vách những bài học cũ đã thuộc từ đêm qua như một cách kiểm tra lại trí nhớ của mình. Rồi những chiều đi chăn trâu về, ngoại luôn dành phần cho tôi một trái bắp nướng vàng ươm, thơm nức. Bên ngọn lửa nồng nàn của ngoại, tôi đã lớn lên với những ngày tháng rất đỗi yên bình. Mỗi lần nhớ về tấm lưng còng của ngoại bên bếp hồng, tôi thường hay liên tưởng tới những câu thơ trong “Bếp lửa” của Bằng Việt: “Rồi sớm rồi chiều lại bếp lửa bà nhen/ Một ngọn lửa lòng bà luôn ủ sẵn/ Một ngọn lửa chứa niềm tin dai dẳng…”.
Tôi thích bài thơ “Bếp lửa” vì thấy hoàn cảnh của hai bà cháu trong bài thơ có nhiều nét tương đồng với hoàn cảnh của bà cháu tôi. Trái tim bé bỏng của tôi luôn được sưởi ấm bằng ngọn lửa tuổi thơ. Và chính ngọn lửa ấy đã thắp lên trong tôi rất nhiều những ngọn lửa khác: ước mơ, nhiệt huyết, niềm tin ở tương lai… Nếu thiếu đi ngọn lửa tuổi thơ, chắc hẳn tôi sẽ trở nên bế tắc, mỏi mòn trước những chông gai, sóng gió, khó khăn trong cuộc sống... Bây giờ người ta sử dụng bếp ga, bếp từ... tôi lại càng thấy thương ngoại nhiều hơn. Cả một đời ngoại cơ cực, khổ nghèo, đến lúc bố mẹ tôi ăn nên làm ra, ngoại lại lặng lẽ đi xa. Nhưng tấm lòng của ngoại đã hóa thành một ngọn lửa bất diệt trong tâm thức tôi, sẽ mãi mãi cháy đều, cháy đượm soi lối chỉ đường cho tôi vượt qua những trắc trở cuộc đời.
PHAN ĐỨC LỘC