Chỉ là ước mơ thôi!

HOÀNG DUNG 16/05/2015 09:59

Bạn có đủ dũng cảm để từ bỏ cuộc sống dẫu còn rất thiếu thốn của mình để bước sang một trang đời mới với 18 triệu USD tiền trúng vé số? Cuộc sống có đủ đầy hơn, hạnh phúc hơn, thú vị hơn, khi bạn có nhiều tiền trong tay?

Danh sách những mơ ước, giản đơn và phù phiếm xa hoa. Cái đó thì phụ nữ nào chẳng có. Jocelyne Guerbette (tức Jo - 47 tuổi) cũng không ngoại lệ. Cô đã từng dừng ước mơ trở thành nhà thiết kế thời trang khi quyết định lấy chồng, sinh con, dành toàn bộ thời gian cho cửa hàng xén chuyện bán cúc áo và đồ đan len cho phụ nữ. Rồi cô cũng có những ước mơ như một lần được sở hữu những đôi giày hiệu Louboutin, những chiếc đồng hồ Rolex… Đáng yêu nhất chính là ước mơ được sắm cho chồng trọn bộ đĩa phim của Jame Bond, được ngừng lại thời gian trước thời điểm mẹ cô đi khỏi thế gian này. Những ước mơ giản đơn, đôi khi cần có tiền và cũng chẳng cần có tiền. Ước mơ đó đã nuôi sống tâm hồn của phụ nữ 47 tuổi này cho đến một ngày.

Chỉ trong lần duy nhất chơi sổ xố, cô trúng 18 triệu USD. Mọi ước mơ phút chốc đã trong tầm tay. Nhưng, đó chính là khi Jo phải băn khoăn nhiều thứ nhất. Khoảnh khắc đó, cô nhận ra nếu cô nói điều này với người chồng mình yêu quý, cô sẽ dễ dàng mất đi anh ấy. Cô sẽ không còn thấy được niềm vui khi mỗi sáng mở cửa hàng xén của mình ra và chờ đợi những người khách. Cô sẽ không còn xúc động mỗi khi xem những đoạn phim mà con gái cô vất vả lắm mới làm được…

“Giàu có là nhìn ra mọi điểm xấu xí bởi người ta sẽ ngạo mạn cho rằng người ta có thể thay đổi mọi thứ. Chỉ cần trả tiền là xong.

Nhưng tôi không giàu. Tôi chỉ sở hữu một tấm séc mười tám triệu năm trăm bốn mươi bảy nghìn ba trăm lẻ một euro hai mươi tám xăng tim, được gấp gọn làm tám và giấu kỹ dưới tấm lót giày. Tôi chỉ sở hữu một sự cám dỗ. Một cuộc sống khác có thể xảy ra. Một ngôi nhà mới. Một chiếc tivi mới. Và nhiều thứ mới. Nhưng không có gì khác.” (trang 93)

Jo chỉ dám nói chuyện cô trúng số với người cha bị bệnh  alzheimer (mất trí nhớ ngắn hạn). Cuộc chuyện trò trong 6 phút với cha đã giúp cô nhận ra rằng: Khi người ta giàu có, người ta sẽ mất đi ước mơ, mọi thứ chỉ là ước muốn. Mà có tiền thì muốn cái gì mà chả được. Cô quyết định cất đi tấm séc và không nói với bất kỳ ai vì cô biết cô cần những giấc mơ thường nhật nhỏ nhặt của mình. Đó là những thứ lặt vặt mà chúng ta phải làm, theo chúng ta đến ngày mai, ngày kia, đến tương lai; những thứ linh tinh mà chúng ta phải mua vào tuần kế tiếp và cho phép chúng ta nghĩ rằng tuần kế tiếp ấy, chúng ta vẫn còn sống.

Câu chuyện cứ kéo tôi đi theo những cảm nhận rất tinh tế về hạnh phúc của Jo. Nhưng, câu chuyện không chỉ dừng lại đó cho đến một ngày, người chồng cô từng rất mực yêu quý đã phát hiện ra tấm séc và bỏ trốn đi thật xa cùng với 18 triệu USD.

Liệu rằng, người phụ nữ giàu tình yêu thương này la hét, đập phá khi tình yêu thương bị phản bội?

Một lần nữa, những kỷ niệm của quá khứ như một thước phim quay chậm để đưa cô và người đọc trở về với những ngọt ngào bé nhỏ, những ký ức, những ước mơ…

Chỉ cần có ước mơ thôi, là mình biết mình vẫn còn sống.

Tôi đã đọc một mạch 170 trang “Chỉ là mơ ước thôi” của Gregoire Delacourt bằng nhiều cung bậc của cảm xúc. Thứ duy nhất còn đọng lại trong tôi chính là những ước mơ. Cuộc sống sẽ hạnh phúc lắm nếu chúng ta còn có những ước mơ!

HOÀNG DUNG

HOÀNG DUNG