Thương...
lỡ thả cơn mơ chiều lên giọt mưa
mềm mại đầu hạ trắng
lỡ thả hồn trần theo lơ lửng cơn gió nhẹ hoang phiêu
bâng khuâng chiều rơi
bâng khuâng nắng hạ
chập chùng buông đôi bờ dĩ vãng
nở bung cánh trắng giấc thiên di...
thương...
xa mờ hoang hoải dáng hình mơ
bản tình ca được dệt nên bằng ánh sáng
bằng những vần thơ mang âm hưởng nỗi buồn
nhuộm vàng những mảng chiều rơi vãi
vàng cả mùa hạ xa...
thang lang hoài vọng điệu romance say đắm
dùng dằng bước chân
dùng dằng phố
để chiếc hôn đầu lên thanh xuân màu nỗi buồn trầm lặng
thanh xuân cứ bềnh bồng trôi
theo chuyến tàu biền biệt giữa tháng năm nhạt nhòa...
ở đâu đọng lại bóng mưa trắng nguyên khôi
ở đâu lưu giữ những mộng mị chất chứa
lấp lánh giọt thương giọt nhớ giọt hoài mong loang vỡ
nắng phiêu diêu
mưa hoang dại
mùa hạ về cạnh góc phố rêu phong...
TRẦN VĂN THIÊN