Ngã tư
Nhà thơ Nguyễn Kim Huy sinh năm 1962, quê quán làng Đông An, xã Tam Mỹ Tây (huyện Núi Thành), hiện là Phó Giám đốc kiêm Tổng Biên tập Nhà xuất bản Đà Nẵng. Ngoài tập truyện ngắn “Mắt phố”, Nguyễn Kim Huy đã xuất bản 2 tập thơ (Thơ từ lặng lẽ, Nỗi lan tỏa của ngày) được bạn đọc đánh giá cao, được giải thưởng của Hội Liên hiệp VHNT thành phố Đà Nẵng, Hội VHNT Quảng Nam.
Ngã tư
Dừng ngã tư đèn vàng
Nghe một làn hương quen
Bất giác nhìn bên cạnh
Hai người cùng ngỡ ngàng
Hết đèn đỏ là mình đi tiếp
Không kịp chào nhau không kịp ngoái nhìn nhau
Đi như lao cho đến bạc đầu
Tâm thức muốn trêu ngươi rơi nước mắt
Qua ngã tư là thành ngoảnh mặt
Giữa dòng đời hối hả biết ai nhớ ai quên
Thuở xa xưa có một ngày réo rắt
Nông nổi dại khờ hay em cố ý đánh rơi?
Đường đời dai dẳng
Nhịp đời thắt ruột
Nỗi đời khói bay
Nén tiếng thời gian anh kết một câu thơ
Câu thơ có khi nào em đọc?
Đường phố hết đèn xanh là đèn đỏ
Qua bao nhiêu ngã tư rồi. Lối nào em rẽ ngang?
Đường đời hết tuổi xanh là tóc trắng
Qua độ tuổi giận hờn rồi. Giờ em đã về đâu?
Đêm Viêng Chăn nhớ vũ điệu Chàm
(Gửi Chế)
Ký ức khắc khoải điệu vũ Chàm đắm say cuồng nhiệt
Tung vào hết cho nhau những khát vọng ứa ra trong
từng nét thịt da
Uốn cong lên những đường tuyệt mỹ
Nụ cười mênh mang mấy thế kỷ đợi chờ hư ảo khói
sương
Vòng tay em ôm tròn vo vũ trụ
Những nhịp chân đi thẳng đến thiên đường
Hơi thở tuột sâu tắt nghẹn miền hoang dã
Ánh mắt chớp lóe sáng trắng những khát vọng huyền bí
Đêm Viêng Chăn anh nhớ điệu vũ Chàm
Chiều đã rớt con sông Mê đã khuất
Sao bỗng cồn cào những lớp sóng dội từng cơn?
Dội như thể từ nợ duyên tiền kiếp
Em quay tơ anh đọc sách luân hồi
Và ngọn gió từ hồng hoang thổi lại
Tĩnh mịch đêm. Đêm thấm đẫm hơi Lào
Sâu thẳm đêm. Đêm cuống quít năm nào
Môi mắt ngời lên một sắc Chămpa
Vũ nữ khóc khi vừa xong điệu múa
Khi giữa trời rơi ngàn giọt sao sa...
Đêm Viêng Chăn anh nhớ điệu vũ Chàm
Có phải từ ngàn dặm xa mới nhận ra bản ngã
Có phải là tìm ra là đánh mất
Là mất là tìm rối ruột rối lòng nhau?
Biến khúc Haiku cho một người
Bàn tay thơ trẻ của em
Nằm trong bàn tay nồng ấm của anh
Khi rời ra vạch bầu trời thành hai nửa tím vàng.
Ánh mắt tinh nghịch của em
Bắt gặp ánh mắt đằm thắm của anh
Thần tình yêu giương một mũi tên non.
Mẩu giấy học trò em nghiêm trang ghi vội lời thề
Một ngày sau em nôn nao đòi lại
Mười ngàn ngày sau anh còn dáng thẫn thờ
Em mải mê đi bốn phương trời
Anh ngồi một chỗ ngóng không gian bốn chiều
Một chiều hướng về phía không em.
Những dòng chữ nghiêng nghiêng tha thiết
Giấu vào trang nhật ký vụng về của anh
Bây giờ rơi ra hóa thành những bài thơ buồn.
Ba mươi mốt năm cách xa. Ba mươi mốt bài thơ.
Tuổi năm mươi anh ngồi đọc lại
Ba mươi mốt giọt chì nung sôi chảy ngược về tim.
Người xưa vì những bông hoa vướng trên dây gàu
Đành đi xin nước nhà bên
Còn anh, anh lao mình đằm thân giữa nước mát
và hoa.
Giếng nước trong lành
Anh uống cả bầu sao đêm rạng rỡ
Nhưng cơn khát mặt trời có dịu chút nào đâu?
Chiều muộn
(Nhớ Tế Hanh)
Buổi chiều muộn và đời người đã xế
Ông ngồi đây lặng lẽ với dòng sông
Gió xao xác những vòm cây ngả bóng
Và sông Hàn vẫn nhịp sóng bình yên
Đôi mắt mờ người thi sĩ nhìn gì
Trong đáy mắt mùa thu xưa thấp thoáng
Nụ cười đến trên môi người rất chậm
Khi bờ sông vọng lại tiếng trẻ thơ
Đời đẹp quá giăng tơ lòng thi sĩ
Nước trôi xuôi liệu có lúc về nguồn
Con tàu chở kiếp người đang cập bến
Thoảng dòng sông rền rĩ những hồi còi
Giờ Ông đã về bên con sông biếc
Hay đang còn thờ thẫn với Hàng Châu
Mỗi chiều muộn qua bờ sông ghế đá
Ông như còn ngồi đó. Vẫn trầm tư...
Kìa cô bé ấy
Kìa cô bé ấy
Nụ cười như hoa
Kìa cô bé ấy
Dáng người kiêu sa
Kìa cô bé ấy
Đẹp như trăng rằm
Mắt nhìn đen láy
Xinh như ngàn sao
Tóc dài vai xõa
Đẹp đến nao lòng
Và cô bé ấy
Chợt đến chợt đi
Và cô bé ấy
Thoáng gần thoáng xa
- Cái cô bé ấy
Tên là Thi ca.
NGUYỄN KIM HUY