Một. Hai. Một
Không hiểu sao cứ khoảng vài ba năm một lần nỗi buồn ấy lại đột ngột trở về. Không hề báo trước, cứ thế len lén tới trong một thời khắc bất ngờ nhất.
Tiếng nàng nói kéo tôi ra khỏi giấc ngủ. Trước đó cảm giác như thể đã có một đám mây chèn ngang đây.
- Có lẽ là nhầm rồi, em tìm không ra…
Tôi nhấc đầu lên một chút mới có thể thấy được nàng đang ngồi ở bàn bếp. Có lẽ nàng đang lướt điện thoại, chỏ tay trái chống trên bàn và quay lưng. Từ góc này nhìn đến, nàng như thể ngón chân thứ mười một - nếu tôi nhích bàn chân sang trái một chút. Tôi thử cựa quậy hai bàn chân đang gác trên thành ghế sofa. Phải rồi! Nhích sang trái một chút, dáng lưng nàng vừa khớp với mười ngón chân còn lại. Và trông như một ngón chân cái thứ ba.
- Em nói gì? - Tôi lên tiếng. Trong đầu đang tự hỏi không hiểu vì sao nàng lại chọn mặc chiếc áo màu be, để rồi biến hình thành ngón chân cái buồn tẻ.
- Em nói là “không-biết-có-phải-là-Taco-không?”
- Taco là cái gì?
- Chán quá!
Nàng buông câu trả lời như cách nhà giặt ủi thổi hơi từ lò hấp. Khi đó tôi vẫn chưa tỉnh hẳn, lưng thì đau rã rời, giống như đã ngủ quên trên sofa suốt nhiều giờ liền. Nhưng cảnh huống thì không nói lên điều đó. Nàng đã nói gì đó trước khi tôi tỉnh giấc. Hoặc ngược lại, nàng đang nói và rồi tôi ngủ quên. Cho đến đoạn “không biết có phải Taco không?”… Và đến đó thì nỗi buồn len lén thò đầu ra.
“Thì ra không có cách gì để hai trở thành một được!”
Tôi đã nhận ra nỗi buồn đó năm 23 tuổi, ngay sau lần đầu tiên ngủ với bạn gái đầu tiên trong nhà nghỉ tồi tàn đầu tiên. Những trải nghiệm mang tính chất “bóc tem” thường đọng lại bên trên một kiểu cảm giác lờ nhờ dấp dính. Và không phải tất cả “lần đầu” nào trong cuộc đời đều mang lại cảm giác đó, nếu anh không gắn thêm vào đó một nghi thức riêng biệt. Đặt mình vào bên trong trải nghiệm ngay trước khi trải nghiệm thực sự xảy ra. Như kiểu anh chạy về hướng nam để lên cho kịp chuyến tàu sẽ đón mình ở hướng bắc. Và chuyến tàu đêm trong nhà nghỉ tồi tàn đó, trên đỉnh cao xuyên thấu nàng, tôi đột ngột vỡ ra nỗi buồn.
“Thì ra không có cách gì để hai trở thành một được!” - tôi nhìn nàng, khi ấy cũng đang mở tròn mắt đối diện. Tóc nàng trải dài ra mặt gối. - “Kể cả nỗ lực vật lý: thô tháo và cơ học”.
Vẫn trên sofa, tôi nhắm mắt, lén lút mường tượng lại buổi đêm lần đầu tiên ấy. Bảng hiệu neon bên ngoài nháy xanh nháy đỏ, hắt vào bên trong phòng thành một nhịp điệu khấp khởi. Tôi nằm im quan sát nhịp điệu bên trong căn phòng suy nghĩ ấy. Mọi chuyện đã xong, lúc này người bạn gái không nói gì. Nàng cũng không ngủ, chỉ thỉnh thoảng gõ nhẹ ngón tay trỏ trên ngực tôi. Mùi nước tẩy công nghiệp thoang thoảng từ vỏ gối và chăn. Căn phòng từ lúc ấy cho đến nay đã ở yên đó, không gì mất đi, kể cả mùi hương và ánh sáng. Tôi chỉ việc đi vào, nằm trên chiếc nệm cứng ráp trong mớ ánh sáng chớp xanh chớp đỏ, mỗi lúc nỗi buồn bệch bạc quay về.
Cái gì là hai có thể trở thành một được nhỉ? - Tôi tự hỏi. Lưng vẫn rã rời. Trong khi người bạn gái vẫn gõ nhẹ ngón tay trỏ lên ngực. Nàng gõ vào lõm giữa ngực tôi - khi ấy vẫn còn là thanh niên 23 tuổi gầy tong. Lõm ngực thì mờ nhạt.
“Taco?”
Tôi khẽ giật mình. Trong vài giây đã tưởng âm thanh ấy thốt lên từ miệng cô bạn gái trên chiếc giường nhà nghỉ.
- Taco… Naco… Saco…
- Naco!
- Anh chắc chứ?
Nàng quay lại nhìn tôi, vẫn từ bàn bếp, với nét mặt khá ngạc nhiên. Lúc này tôi đã mở mắt.
- Biết đâu đấy!
Mắt nàng nhấp nháy niềm hy vọng chớp xanh chớp đỏ, nàng nhìn tôi trong hai giây. Ngay sau đó lại trở về vị trí của một ngón chân cái.
N-A-C-O
Từ bên trong chiếc giường xập xệ của nhà nghỉ, tôi có thể nhìn bốn chữ cái ấy xếp dọc trên bảng neon sign. Ba thanh kim loại dàn dọc, nối với tòa nhà bằng một thanh khác có vẻ nhẹ và mảnh hơn. Đèn neon uốn thành nét theo kiểu phông chữ Century Gothic hay gì đó đại loại thế. “N”, rồi đến “A”, “C”, và rồi “O”.
Ngang, dọc, thậm chí là chéo - kiểu gì người ta cũng có xu hướng kết nối chúng lại với nhau. N-A-C-O - nhà nghỉ Naco.
Một con chuột đứng bên ngoài bệ cửa sổ nhà nghỉ. Loại bệ cửa nhô ra ngoài một chút đủ để trồng vài cây hoa kiểu. Nhưng không ai buồn trồng hoa ở đó, kể cả việc cắm một cây hoa giả cũng không. Chỉ có con chuột đang đứng im lìm, viền lông nó lúc ánh xanh ánh đỏ, theo nhịp điệu neon sign. Không hiểu sao những lần trước tôi không hề thấy sự hiện diện của con chuột, có vẻ vì nó đã đứng yên ở chỗ ngược sáng.
- Không phải rồi! “Naco”, nó không ra kết quả gì hợp lý.
Nàng lại lên tiếng. Lần này nàng đứng hẳn dậy, đặt điện thoại xuống bàn, sau đó rót một ly nước và uống cạn. Nàng luôn cố gắng uống nhiều nước nhất có thể kể từ sau khi lên chiến dịch chỉnh trang lại nhan sắc.
- Em khát nước - người bạn gái nói. Tiếng nàng rất khẽ, đến nỗi những lần trước tôi không nghe thấy. Lần này thì có. Khi giọng này vừa dứt, còn có thể nghe thêm tiếng rè rè thật nhỏ từ đèn bảng hiệu. Bảng đèn có vẻ sắp hỏng. Nhìn nó mỏng manh thế kia, biết đâu sẽ phụt tắt bất kỳ lúc nào. Điều đó có lẽ chỉ làm xáo động phút chốc.
Tôi gượng dậy nhìn quanh phòng. Có vẻ đã có một chút sai sót! Tôi không chuẩn bị gì khác cho việc lần đầu tiên ngủ với bạn gái, ngoài việc tìm đọc các biện pháp tránh thai. Không nghĩ đến việc sẽ cần nước trong trường hợp này. Bấy giờ cũng nhận ra cổ họng mình đã bắt đầu hơi khan.
Ở phòng bếp, vợ tôi mở tủ lạnh. Nàng nhìn một lượt bên trong. Sau đó chỉ vài ba giây thì đóng cửa tủ lạnh và trở về bàn. Nắng bên ngoài hắt nhẹ vào chỗ nàng ngồi. Trên bếp chưa bày biện gì. Lúc này có lẽ chỉ mới hơn ba giờ chiều, quá sớm để chuẩn bị bữa tối.
Tôi mở cửa tủ lạnh. Bên trong không có gì và cũng không cắm điện. Có lẽ vì đã tưởng sẽ có ánh sáng nơi tủ lạnh hắt ra, vì vậy khi cánh cửa bật mở tạo thành tiếng “pực” nho nhỏ trong bóng tối, lại có chút hụt hẫng. Phích cắm nằm im lìm trên đầu tủ lạnh. Tôi quay lại nhìn nàng. Nàng nửa nằm nửa ngồi, tấm chăn che ngang ngực. Trông như tất cả cô gái vừa tỉnh rượu ở nhà nghỉ trong các bộ phim thường chiếu trên tivi. Trong vài chớp ánh sáng xanh đỏ, tôi cũng nhận ra nhà nghỉ này cũng không có tivi, ngoài việc không có nước.
Nàng nhìn tôi, không nói gì. Tay chắn ngang ngực ngăn tấm chăn không rơi xuống. Tóc nàng lơ thơ hơi rối. Chúng khiến nàng trông lúng túng như con gà con tội nghiệp. Có lẽ phải nói rằng cả hai chúng tôi đều trông giống như hai con gà con tội nghiệp, với mớ vỏ trứng vương vãi xung quanh.
- Để anh đi mua nước.
Nàng không đáp. Lúc này tiếng rè rè của đèn neon bên ngoài ngày một rõ. Tôi mặc lại quần áo. Nhặt chiếc váy dưới sàn rồi đặt nó ở góc giường, ngay dưới chân nàng. Lúc bấy giờ đã là nửa đêm, tôi kéo dây kéo áo khoác và bước ra ngoài. Đèn neon đánh một nhịp màu đỏ ngay trước khi tôi kéo cánh cửa.
Nàng lại đứng dậy và mở cửa tủ lạnh. Lại lần nữa nhìn bao quát một lượt rồi đóng nó lại. Tôi đoán chừng tủ lạnh vẫn chứa thức ăn như mọi khi, không còn gì khác. Nhưng vợ tôi thì luôn cố gắng tìm câu trả lời bên trong đó, tất cả những khi nàng thấy lúng túng. Như thể các đáp án đã được chia sẵn trong tủ lạnh, ta chỉ cần mở cửa và chọn một. Thậm chí là hai!
Đêm đó tôi đã đi khắp các con đường quanh nhà nghỉ Naco vài vòng, nhưng không có tiệm tạp hóa nào mở cửa lúc nửa đêm. Nàng và tôi đều không biết nhiều về khu này. Chỉ cố gắng đi thật xa những nơi dễ bắt gặp người quen và chọn lấy cái nhà nghỉ trông có vẻ không có gì đặc biệt nhất. Nhà cửa xung quanh đều im lìm trong không khí se lạnh lúc nửa đêm. Ánh đèn vàng từ các ngọn đèn góc phố bao trùm khắp nơi. Tôi cứ thế đi lòng vòng và cuối cùng đành trở về tay không. Người bảo vệ nhà nghỉ ngái ngủ uể oải kéo cửa giúp tôi. Cảm thấy hơi làm phiền người khác, tôi kéo tay áo khoác và nhìn đồng hồ. Lúc bấy giờ mới biết đã ba giờ ba mươi phút sáng.
- Buồn quá! Em mãi vẫn không tìm ra!
Tôi không dại gì hỏi nàng một lần nữa Taco (hay Naco?!) là gì. Câu trả lời dễ chịu nhất lúc bấy giờ là sự yên lặng. Tôi khẽ nhắm mắt, vờ như ngủ quên một lần nữa.
- Đã ba giờ rưỡi chiều rồi. Anh có thể ngồi dậy, sử dụng khả năng công nghệ thông tin của anh để tìm nó giúp em không? Cuối cùng nó tên là gì? Taco? Mano? Chaco? Cuối cùng là cái gì? Điên lên được!
Có vẻ nàng đã hết kiên nhẫn. Tôi mở mắt, gạt đám mây trôi đi và quyết định ngồi dậy. Lúc này đã không còn nhìn thấy nàng giống ngón chân cái thứ ba nữa. Tôi đặt hai bàn chân xuống sàn. Thảm trải sàn vẫn còn âm ấm vì nắng. Cảm giác âm ấm ấy nhẹ nhè chạm vào từng đầu ngón chân, gan bàn chân, rồi tỏa đi khắp cơ thể.
Tôi gõ cửa một lần. Ngay sau đó cảm thấy mình khá ngớ ngẩn khi gõ cửa căn phòng trong nhà nghỉ. Có khi lại làm gián đoạn giấc ngủ của nàng. Tôi vặn nắm tay, tất nhiên cửa không khóa.
- Cái tên mà em muốn tìm nó có liên quan gì đến thứ bên trong tủ lạnh à? Em cứ mở nó ra và đóng lại, rồi mở nó ra và đóng lại.
Tôi bắt chước nàng mở tủ lạnh. Bên trong có táo. Tầm bốn hoặc năm trái bên trong túi ny lon, loại túi bóng mờ xài một lần rồi sau đó tự hủy, thường dùng đầy ở tất cả siêu thị. Cần tây bẹ to và cải bó xôi xếp chắn hết chiều ngang tủ lạnh, khiến tôi không thể nhìn thấy gì đằng sau đó. Một trái táo cắn dở tôi để quên chỗ ngăn chứa trứng. Đúng là không có câu trả lời nào bên trong.
Tôi lấy ra một chai thủy tinh chứa nước lọc rồi nhanh chóng uống hết một ly lớn. Nỗi buồn làm tôi khát khan cả họng.
- Em đã thử hết các phương án rồi à? Taco… Naco…? Hoặc thêm “s”, hoặc “t” gì đấy vào sau…
- Em nói là em đã thử Taco… Naco… Chaco… Ý anh là Tacos, Nacos gì đó? Không ai lại đi đặt tên thuốc giảm cân bằng tên bánh Tacos. Anh thử nghĩ nuốt viên thuốc giảm cân mà trong đầu cứ lầm bầm tên Tacos…
Tôi rót thêm ly nước nữa để xoa dịu cổ họng. Đúng là không hãng thuốc giảm cân nào lại dùng tên một loại bánh hấp dẫn. Nghĩ đến đó tôi bất giác hướng mắt về phía bếp. Bụng đột ngột nhộn nhạo, tự hỏi tối nay nàng sẽ nấu món gì? Còn quá sớm để chuẩn bị cho bữa tối.
Tôi đẩy cửa vào bên trong gian phòng ngập tràn ánh sáng neon đỏ. Và rồi xanh. Nàng đã đi rồi, không còn nằm ở đó, cả chiếc váy tôi đã nhặt lên và để ở góc nệm. Đèn chuyển màu đỏ. Và rồi xanh.
- Ừ để anh tìm. Thuốc giảm cân phải không?