Nhớ tết quê nhà
Đã mấy mùa tết không có dịp về thăm nhà, cứ mỗi lần nhìn én bay rợp trời là lòng tôi buồn đau đáu. Cũng vì bốn chữ cơm áo gạo tiền cuốn tôi vào công việc đến độ quên mất mình còn một quê nhà yêu dấu mà lâu rồi không về thăm.
Những ngày trước tết, đã định ghé vào siêu thị mua chút quà gửi về quê nhưng bất chợt bắt gặp hình ảnh tết trên những chậu mai, chậu đào, quật… hai bên phố làm tôi lại thấy nao nao một điều gì đó. Thế là tôi hoãn chuyện mua sắm mà chạy thẳng ra ngoại ô để thưởng thức hương vị đồng quê cho đỡ nhớ nhà, nhớ quê. Nhìn lũ trẻ con thả diều, đá bóng, ú tim, lại thèm cái cảm giác ngày xưa thời còn để tóc ba giá. Một tuổi thơ tuyệt vời mà nhiều đêm vẫn hiện về trong giấc mơ của tôi. Tôi nhớ nhất là vào những ngày tháng Chạp, tôi giúp ông nội lặt lá mai để mai đơm hoa “trúng” tết. Kế đến, tôi phụ ông ngắt đọt non vạn thọ cho cây mau ra hoa. Tôi cũng ngắt, có điều là ngắt sâu đến độ thân cây chỉ còn một nửa. Sợ tôi làm hư hết những luống hoa tết yêu quý nên ông phải “hối lộ” tiền để tôi đi mua kẹo ăn.
Rồi vào đúng ngày 15 tháng Chạp, tôi theo chân ba và các chú đi quét mộ ông bà. Lúc đầu tôi cũng chẳng thích thú gì với việc phải lên một nơi toàn mồ mả, tại hồi nhỏ tôi vốn sợ ma. Nhưng ba muốn tôi đi theo để chỉ cho tôi biết từng ngôi mộ thuộc dòng họ, rồi sau này còn phải nối tiếp ba làm công việc này. Lúc đó tôi chỉ biết gật gù cho qua chuyện, cốt để chạy chơi với bọn trẻ con. Giờ nghĩ lại, cảm thấy mình có lỗi với tổ tiên!
Chiều 28 tết, mẹ xách giỏ đi chợ. Tôi ù té chạy theo đòi đi cho bằng được. Mẹ không cho vì chợ tết thường rất đông đúc, mẹ sợ tôi mê chơi bị lạc. Tôi “cầu cứu” ông nội nên mẹ buộc lòng dắt tôi theo. Quả thật, những ngày cuối năm nhộn nhịp vô cùng. Kẻ bán người mua tấp nập đến độ chen chân không lọt. Mẹ phải cõng tôi trên lưng để vào chợ. Trong nhà lồng chợ ôi thôi thật nhiều đồ chơi, thức ăn, bánh kẹo... Thấy gì tôi cũng mè nheo mẹ mua cho bằng được.
Giờ đi xa quê, sống ở một thành phố công nghiệp hiện đại, thứ gì cũng có, nhưng cái tết quê nhà tôi vẫn không thể nào tìm ra. Những ngày tết đã qua, nay vẫn còn nhớ tết!
ĐẶNG TRUNG THÀNH