Đã từ lâu, cánh cửa chính của ngôi nhà ông Lê Văn Th. (thôn 3, xã Tiên Cảnh, Tiên Phước) không hề mở. Chủ nhân ra vào nhà bằng lối cửa hông và thi thoảng mới có khách đến chơi...
Ông Th. kể với chúng tôi, ông có tất cả 7 người con và 4 dâu, rể. Thế nhưng, bây giờ trong ngôi nhà được xây dựng khang trang chỉ có một mình ông. Vợ ông mất vì bệnh tai biến cách đây gần 20 năm. Đáng lý ra, không còn vợ bầu bạn, con cái sẽ giúp ông bớt hiu quạnh. Nhưng nghiệt ngã thay, 11 người con của ông thì 3 người đã chết vì HIV do nghiện ngập, 2 người nghiện ma túy đang ở trong tù, 1 anh con trai không nghiện thì lại bị tâm thần và cũng mất cách đây 10 năm. Riêng 2 cô con gái đã cùng chồng vào Sài Gòn làm công nhân. Hiện gần gũi nhất với ông là cô con dâu thứ 3 nhưng cô này cũng nghiện và không về nhà. Ông Th. kể về từng người con của mình với nỗi đau đớn: “Tôi đã nói với tụi chúng, mẹ bay mất rồi, cực khổ mấy ba cũng nuôi tụi bay. Đứa nào lỡ nghiện thì cố mà cai. Đứa nào chưa dính vào thì cố mà tránh. Nhưng rồi, đứa sau cứ giẫm vào vết xe đổ của đứa trước. Sinh ra 7 người con nhưng giờ chỉ có mình tôi trong căn nhà này”.
Ngôi nhà ông Th. luôn luôn đóng cửa. Ảnh: P.N |
Người con trai đầu của ông Th., Lê Văn H. (SN 1972) mất năm 2010, khi chưa kịp lập gia đình. Bỏ học sớm, H. lên bãi vàng mưu sinh và nhanh chóng bập vào ma túy. Không lâu sau đó, H. nhiễm HIV và qua đời. Khi biết H. nghiện, ông Th. đã cảnh báo 2 người con trai còn lại là Lê Văn H. (SN 1974) và Lê Văn L. (SN 1983). Thế nhưng, lời giáo huấn của ông không thắng nổi cám dỗ của “nàng tiên nâu”, cả H. và L. đều lao vào ma túy. Tài sản trong nhà từ mồ hôi nước mắt của ông đều lần lượt đội nón ra đi. Khi hết cái để bán, H. và L. không ngần ngại buôn bán ma túy để kiếm tiền hút chích. Ông Th. bất lực nhìn những khúc ruột của mình quằn quại trong khói thuốc và chờ lực lượng công an đưa từng người vào tù.
Kể về cô con gái Lê Thị Bích Đ. (SN 1976), ông Th. không khỏi xót xa. Đ. vốn hiền lành nên ông hy vọng cô sẽ là chỗ dựa tinh thần cho ông. Nào hay, Hồ Đắc L., chồng Đào cũng nghiện ngập và nhiễm HIV. Thế là Đ. cũng bị nhiễm căn bệnh thế kỷ và chết vào năm 2007. Cha mẹ mất, Hồ Văn V.- con trai của Đ. trở thành trẻ mồ côi. Không được giáo dục, quản lý chặt chẽ nên V. lêu lổng, ngỗ nghịch. Ông Th. cho biết, V. vừa bị xử phạt vi phạm hành chính về hành vi đánh người gây thương tích.
Người con làm ông Th. hy vọng nhiều nhất và cũng thất vọng nhiều nhất là Lê Văn L. So với các anh chị em, L học khá nhất. Sau khi tốt nghiệp lớp 12, L. vào TP.Hồ Chí Minh thi đại học Luật. Ngày ấy, ông Th. nuôi hy vọng người con trai này sẽ làm chỗ dựa cho ông lúc tuổi già. Nào hay, thi rớt, L. trở về và theo bạn bè rong chơi rồi nghiện hút và sau đó đi buôn bán ma túy. Năm 2001, L. bị bắt và kết án 9 năm tù giam. Khi L. đi tù, ông Th. có phần mừng bởi đó là cơ hội để L. cai nghiện. Thế nhưng, khi mãn hạn tù về địa phương, L. lại tụ tập đám bạn nghiện trước đây hút chích và tiếp tục buôn bán ma túy. Năm 2014, L. bị bắt và bị kết án 6 năm tù giam... “Vào tù 7, 8 năm, nghiện thì bỏ được rồi. Tại sao về lại nghiện nữa? Vì nó thiếu ý chí. Tôi làm cha mà không bảo được con...” - ông Th. buồn rầu nói. Rồi nhìn vào cánh cửa luôn luôn đóng, ông Th. trút gan trút ruột: “Vì xấu hổ, mặc cảm mà tôi không dám gặp bạn bè, người quen. Ma túy đã phá nát gia đình tôi...”.
Bây giờ, ông Th. đã bước vào tuổi 70. Thân hình gầy gò, yếu ốm của ông không thể lao động để kiếm sống. Không có con cháu giúp đỡ, ông đành bán từng cây mít, cây xoài trong vườn để sống lay lắt qua ngày...
PHƯƠNG NAM