Lạ kỳ dĩ vãng cành khô
Mùa đông ẩm ướt lô nhô đâm chồi
Mọc ra viên mãn đôi môi
Mọc ra lấp ló chỗ ngồi tháng năm
Mọc ra nguyên bản chỗ nằm
Mọc ra ánh mắt sủi tăm câu thề
Lạ kỳ chốn cũ quay về
Vẫn tôi đứng đó mân mê nỗi chờ
Vẫn em đẹp gãy câu thơ
Vẫn tôi rên riết đẫn đờ bóng trăng
Lạ kỳ cứ ngỡ xa xăm
Thì ra vẫn vẹn nguyên rằm ánh xưa
Lạ kỳ quá, lạ kỳ chưa
Lạ kỳ như thể em vừa với anh...