Chùm thơ của nhà thơ Nguyễn Đức Dũng
Nguyễn Đức Dũng sinh 1958, quê xã Điện Quang, huyện Điện Bàn, hiện sống và làm việc tại TP.Tam
Kỳ. Đã xuất bản hai tập thơ: Áo giấy cho sông (2010), Nắm níu (2012). Đã đoạt nhiều giải thưởng thơ, trong đó tập thơ Nắm níu được giải thưởng của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp Các hội VHNT Việt Nam.
Nguyễn Đức Dũng say thơ, mê thơ đến độ coi thơ như một thứ “đạo”, còn anh mãi mãi là một “con chiên ngoan đạo”. Thơ Nguyễn Đức Dũng được nhiều người yêu thích vì có phong cách riêng với ngôn ngữ thơ đậm đặc chất Quảng. Nhân Ngày thơ Việt Nam lần thứ XII - 2014, Quảng Nam cuối tuần xin giới thiệu cùng bạn đọc chùm thơ của nhà thơ Nguyễn Đức Dũng.
Lại gặp trang Kiều
“Con chim hay hót về số phận mình và đồng loại…”
Lời một bài ca
Con là đứa có tên trong sổ đoạn trường
qua quê hương Tiên Điền
nước mắt Tố Như ba trăm năm chưa chạm đất
ba trăm năm hóa thành mây trắng miền Trung
Tự biết phận mình sức mọn tài hèn
không xây nổi lầu Ngưng Bích khóa xuân
những cô bé cầm ô đứng bên đường số một
giọt lệ buồn trước thập loại chúng sinh
Ôi! Cứ muốn đốt đời lên làm nén nhang thơm
ngô nghê thưa văn chương với cụ
khi Mã Giám Sinh còn ăn trên ngồi trốc
thì nhân dân còn lụy mấy trang Kiều
Những Từ Hải bỏ cuộc rồi tay chèo tay kiếm
tự trầm khí phách chọc trời trong đáy chén hồi hưu
những Kim Trọng đã ấm bề gia thất
hỏi má hồng biết trôi giạt về đâu
Như con một đời sông lạc nguồn xa cội
khác gì cô bé cầm ô đứng đợi bên đường
ba trăm năm rồi mấy trăm năm nữa
cảo thơm nào tái hợp giữa quê hương
Ngỡ một khuya Chàm
Biết xếp vào đâu biết ghép vào đâu rạn vỡ một cô đơn
hai tay anh khuấy cuộc điêu tàn
đời ngổn ngang tự thuở
Anh như gạch thừa ra giữa đền đài sụp đổ
mưa buồn rụng tóc hoang mang
gió độc hành rêm đau thung lũng
Phồn thực bày ra kiêu hãnh gọi mời
sức vóc nào không tan chảy
một mình anh một xanh rêu
Một mình em vú mớm phù điêu
bạo liệt chân thèm bụng rướn
vô hạn khuya rồi nhún lạnh đòi yêu
Biết xếp vào đâu biết ghép vào đâu
anh gạch mộc lạc loài chưa quá lửa
này em múa đến bao giờ!?
Tượng
Em tầng vỉa cơ man ẩn dụ
nhìn xuống nhân gian mắt buồn như rêu
thả xuống ngày anh tóc buồn như gió
nghìn năm qua phập phồng ngực đá
tay người run
huyền hoặc cái cười!
tay người phàm cái đẹp toát mồ hôi
nỗi khát yêu rùng mình mươi thế kỷ
huyền hoặc trêu ngươi tràn cơn mộng mị
huyền hoặc eo thon
lở núi
đau rừng…
nghìn năm rồi căng nhức cặp đùi rung
rụng tay múa chưa vầy nên cuộc
mà lũ dơi kia cấu cào vào đơn chiếc
vạc lùa sương làm chi khi nguội máu nhân tình
em cứ cười treo giá của điêu linh
ngoảnh mặt phù vân
lắc đầu dâu bể
trò góp nắng gom mưa mà bão dông trần thế
thấm vào đâu
hiu hắt… lông mày!
Những cánh tay sưa
những cánh tay sưa cũ kỹ vẫy lên trời
thuở Tam Kỳ dễ thương và chật
mây vàng xưa bay về đâu
hương vàng xưa thơm về đâu
đến gió Tam Kỳ cũng mang hình của phố
gió ngã ba
chảy theo những con đường
gió Nam Ngãi xuôi nam, ngược bắc
gió Nguyễn Hoàng bịn rịn còi sương
mưa Tam Kỳ buồn mà nhắc nhớ
tạt hiên nhà ướt lạnh câu văn
mưa khu trú dài sông ký ức
thùng guitar vỗ khuyết trăng tàn
mưa đã tạt phận người chiều, mai hai buổi chợ
gió đã bạc mặt người ngả rẽ phân vân
khuya hiu hắt mái sương mồ hôi xe thồ xe kéo
phố thị chia xa mòn tay vịn phong trần
ngồi nhớ
gió của lòng xưa ngơ ngẩn trời hoàng hoa mưa héo hon người
em là phố đã buồn ra chuyện kể
vặn tay sưa già khua khoắng bóng ma trơi
Bài ru giữa núi
Cha bồng nắm đất trên tay
ba mươi năm vẫn chừng này sao con?
Nhục vinh nhân thế đã tròn
rủi may đã tạm vui buồn đã quen
vậy mà bồng nắm đất lên
còn nghe máu lệ trào trên mắt mình
Cha giàu có nỗi chông chênh
cha sang cả sự gập ghềnh từng qua
ru con núi nhạt cây nhòa
chút thân tứ đại mây sa cõi người
Giờ rời chỗ đã quen hơi
ru con ấm áp nẻo trời siêu sinh
Ký ức nắng
Khi mà em như một nỗi nhớ làng
anh quắt quay xanh
lòng bằng bãi sông ngày không đủ nắng
cứ xao xác bến bờ rất vắng
về nhâm nhi cái buồn
như thể món ngon riêng
Khi mà ta hai phía lạc hai trời
bước lạc giang hồ không kiếm vỗ
anh con diều đứt dây lắc đầu không hứng gió
kỷ niệm tóc hoe nắng cũ vàng đến thế
rưng rức thời để chỏm xa mù duyên lứa giạt
về đâu
Chiều đó chỉ tay thề xanh tận mai sau
có nắng rất vàng
rất vui
làm chứng
và gió nữa…
chỉ sông không nói gì
sông chảy miên man
Giờ thì em bằng một nỗi nhớ làng
vai ta đầy mưa
tóc ta đầy nắng
bờ sông ngày xưa chỗ ngồi rất vắng
hết lở lại bồi
ký ức xa xăm
NGUYỄN ĐỨC DŨNG