Nước mắt của biển
(VHQN) - Vừa bước ra tới cửa thì có mưa, ông lão lùi vào hàng hiên, ngồi chéo chân, móc gói thuốc rê ra quấn, tự nhiên như ở nhà mình. Đảo Côi mùa nắng đang gắt gỏng, bỗng đâu quăng về một chùm mưa, rơi lộp độp trên mái nhà nghe thô rát. Ngó ra, Hậu không tin người đàn ông gầy gò mắt sáng như sao ấy là cha mình. Cũng có lý, bởi đâu cha nào truy cùng rượt tận đứa con, đến mức nó đã bỏ xứ trốn ra đảo Côi hoang vắng mà ông cũng không chịu buông tha.
Cúi gập người, chụm tay đốt thuốc, ông lão cố chống cơn gió biển không thôi cướp ngọn lửa nhỏ nhoi từ chiếc quẹt ga. Ngó ra sân căn nhà thuê ọp ẹp, Hậu có chút xốn xang, tự hỏi lòng có nên thôi giận hờn nữa hay không? Anh dịu dàng đi trong ký ức cùng cha mình, và hiểu ra biết bao nỗi lòng của ông lão. Có lẽ phải đến lúc làm cha làm mẹ, Hậu mới thấm thía được lý do vì sao ông già bạc với mình.
Hồi mới ra đảo, cảnh quen thường hiện về trong giấc mơ của Hậu, không quên được. Cảnh hiện ra ở đoạn cầm hai chân con gà Thần Kê Đại Hiệp, cha đập vào bia đá. Nhanh như chớp, nắm lấy vành tai thằng con, ông già lôi đi. Mỗi bước, lão mỗi gằn thêm mấy câu chửi “tiền của tao sao mày ăn cắp”, hoặc “sao không lấy cây cựa đâm vô cổ họng mày coi có đau không”.
Nhưng đoạn cuối bữa đó, lúc chưa ra khỏi sân gà, ông già nhét vô một câu đau thấu tim gan: “Mày không phải con tao, mày con của cái quân trác táng”. Nổi xung thiên, Hậu tung tay ông lão ra: “Đúng rồi, ông không phải cha tui”. Ông già hơi chới với. Chưa kịp hoàn hồn thì Hậu đã bỏ te te về phía bờ kinh, rồi lội một mạch sang bên kia. Lục bình trôi đầy, ông già không cách nào nhìn thấy thằng con sau khi nó chìm trong nước.
Ký ức đó, dẫu tâm trạng có dịu dàng đến đâu thì khi nhớ lại Hậu cũng thấy lòng nóng rân. “Ký ức ấy, tới chết cũng không quên được!” - Hậu bỗng nói lớn, đứa con đang chơi với vỏ ốc, bỗng giật mình nhìn cha, hơi hoảng. Nhìn con sắp mếu, Hậu xua tay, chạy lại kề bên lấy con ốc biển, bày trò, “ta đa ta đa bạn ốc đây bạn ốc đây”. Như tàu vừa trật một nhịp và kịp lúc vào đường ray, đứa con nhanh chóng hòa nhập trò chơi, miệng không thôi đọc theo “ta đa ta đa”.
Hồi Hậu bỏ đi, ông già đâu thèm chạy theo níu kéo làm gì. Nghe đâu có lần lão còn thề thốt, có chết cũng không cho thằng con trời đánh trở về. Hậu đi luôn từ dạo đó. Lâu lâu bắt liên lạc về cho má yên tâm, điện thoại chưa lâu thì nghe tiếng ông già hét “đồ khốn đó bà gọi điện làm chi”. Vài ba lần, Hậu thấy bình thường, nhưng sau đợt bấm nhầm cái loa, giọng ông già rơi ra. Vợ đang nấu cơm, giả bộ không nghe nhưng Hậu nổi quạu, đập nát cái điện thoại.
Hậu đâu biết, ông già đã đánh mùi được từ những người quen, chuyện Hậu đi tàu, quen Thảo sau khi em ly dị chồng hai năm. Ông nổi xung thiên thằng con hơn, tại sao đi ưng đàn bà thôi chồng. Ông già còn viết bức thư cay cú, gửi ra tới tận nơi dọa rằng, “không về tao sẽ ra tới ổ”.
Nhận được thư, Hậu xé tan thả trôi trên biển, nhìn đám giấy lững lững, nghi ngờ rằng ông già sẽ theo mùi giấy tới đây, lúc đó biết giấu Thảo nơi đâu. Nghĩ tới việc vợ đang bầu bì mà phải cùng chồng trốn chạy, Hậu hét lên mặt biển, “ông muốn tui sống sao, ông già!”. Lời đó ông không nghe được, trong lúc Hậu lục đục dọn đi, ông già cũng xếp áo quần vào ba lô chuẩn bị lên đường.
Đặt chân lên đảo khi thằng con đã trốn đi mất biệt đâu đâu, ông già cằn nhằn bà chủ nhà trọ cũ rằng tại sao lại chứa chấp con ông. Câu chuyện đó, bà kể lại cho Hậu nghe với sự bực tức, “tao thương con Thảo bầu bì, chứ nếu có mình mày, tao chỉ cho ổng phứt rồi”. Nói xong, bà dúi cho Hậu hộp sữa dành cho bà bầu - thứ mà ngoài đảo này không ai bán. Bà bảo là có người làm từ thiện, cứ lấy đi!
Thảo vẫn thường hay nói, “thôi, cha lớn tuổi rồi”, trong lúc Hậu đang thảo bức thư gửi về nhà kêu ông già đừng tìm mình nữa. Thư đó, Thảo giấu kín đi, sáng ra tìm hoài không gặp, bụng bầu sôi lên, đứa con đạp rằng “cha ơi con đói”. Hậu chèo chiếc thuyền thúng đi, hai tay mỏi nhừ quên luôn rằng hôm qua mình còn hận ông già mênh mông mặt biển.
Hậu bắt mối được chiếc tàu biển, họ nói đi mỗi đợt một tuần, bốn trăm ngàn đồng một ngày, chịu hông? Mùa này biển chưa vào mùa bão, để vợ con ở nhà cũng yên tâm, Hậu lên tàu. Nghe đâu sau mấy mùa như vậy, ông già mới mò ra được tới đảo Côi này ngay đợt biển động.
Ông giả làm chủ tàu đi tìm Hậu để thuê đi biển, lân la hỏi thăm xóm rằng thằng Hậu có còn đá gà hay không. Người xóm chưng hửng, “Hậu đi biển không kịp thở, nuôi hai đứa con chứ chơi sao?”. Ông già nửa tin nửa ngờ, nhưng lòng dậy vui lên như sóng biển vỗ ào ào.
Tìm đường đến nhà đứa con, ngồi trước cửa ngó vào thấy con mình lăng xăng đút cơm đứa nhỏ, trả lời đủ bao câu hỏi cho đứa lớn. Ông bỗng nhớ quá đứa con thơ của mình năm nào. Bước vào nhà mấy bước, đặt cái ba lô xuống, hai đứa nhỏ ngờ ngợ nhìn chăm chú hồi lâu rồi bỗng mừng vui, khoanh tay chào ông nội. Thì ra bao ngày qua, mẹ đứa nhỏ đã đem hình ông ra để dạy mấy đứa nhỏ về nguồn cội. Ông đứng đó ngó con, ngó cháu rất lâu, rồi lặng lẽ rời chân.
Hậu sững người sao lần này ông già lại không kiếm chuyện với mình nữa. Trong lúc Hậu còn đang ngơ ngác, Thảo cất lời, “cha, cha ở lại chơi với tụi con vài hôm”. Ông già ngoái nhìn, cười rồi vẫy vẫy tay chỉ vào phía đất liền.
Hai đứa cứ nhìn theo mãi cho đến lúc ông già khuất dạng, mới chực nhớ ông bỏ quên lại cái ba lô. Hậu cầm ba lô chạy theo ra phía tàu, vừa chạy Hậu vừa kêu lớn, “cha ơi, đợi con…”. Hậu đâu biết ông già ngồi lại ở một góc biển, nước mắt theo gió bay ràn rạt…