Phía sau mưa...

THÁI HIỀN 30/04/2017 11:02

Việt từng hỏi sao Cầm thích mưa. Cầm nói mưa dễ giấu nước mắt và nỗi buồn. Việt cười bảo trẻ con, người lớn không buồn vui vu vơ mưa nắng của trời. Hai mươi lăm năm nói được gì? Cầm chỉ có một ít chữ nghĩa và một chút vốn kinh nghiệm sống chưa nghĩa lý gì.

Minh họa: HIỂN TRÍ
Minh họa: HIỂN TRÍ

Hôm Việt hẹn. Mưa táp từng hạt to và nặng như sợi dây thừng bên khung cửa sổ. Quán vắng khách. Cầm đã hy vọng và chờ Việt rất lâu. Nhưng Việt không đến. Việt lịch sự cáo bận bằng tin nhắn xin lỗi nhẹ nhàng. Cầm không nhớ hôm ấy mình có khóc không. Nhưng Cầm đã định trôi vào màn mưa trắng xóa nếu không có Nguyện đứng sau kéo lại. Trên tay Nguyện hai mươi lăm bông hồng ướt đẫm. Hôm ấy sinh nhật Cầm. Nguyện bảo biết có người buồn, cho mượn bờ vai. Cầm tựa vào Nguyện mà dằn lòng ghìm nén những thổn thức đang dâng lên chực vỡ ra.

*
*             *

Cầm và Nguyện thân nhau từ thời học phổ thông. Thân đến độ như nhìn thấu gan ruột của nhau vậy. Bạn bè vẫn trêu hiểu nhau thế không yêu thì hơi tiếc. Mặt Nguyện đỏ rực. Cầm hồn nhiên cười. Cầm cũng không hiểu tại sao Cầm và Nguyện lại không yêu nhau. Hay bởi khi người ta đã quá thân thiết thì tình yêu không còn có chỗ nữa? Hiểu nhau chạm đến từng ngóc ngách tâm tư thì thử hỏi yêu còn gì thú vị?   

Bạn Cầm xinh. Cầm xui Nguyện tán. Cầm làm bà mối xe duyên tác hợp. Nguyện nói đã có người thương, đang đợi người ta. Cầm hỏi đã tỏ tình chưa? Bao giờ thì giới thiệu? Nguyện không nghe thấy lời Cầm thật hoặc vờ như không nghe thấy, chúi đầu vào quyển sách dày cộp. Không biết sao lòng Cầm chợt buồn như có gì mất mát. Vẩn vơ thật. Nhưng rồi đợi rất lâu Cầm chưa gặp được “người ta” của Nguyện. Những lúc Cầm buồn nhấc máy gọi là Nguyện có mặt. Dù nhiều khi nỗi buồn của Cầm vu vơ, lãng đãng như mây trời...Cầm lại leo lên xe, ngồi sau cho Nguyện chở đi lòng vòng qua những con phố nhạt nắng chiều. Nguyện vẫn kiên nhẫn nghe Cầm huyên thiên những chuyện vơ vẩn linh tinh. Và Cầm vô tình quên chuyện người ta của Nguyện.       

*
*          *

Lần đầu gặp Việt, Cầm hai mươi hai tuổi. Rất trẻ. Việt ngồi ghế tuyển dụng. Cầm chỉ có tấm bằng đại học xin việc. Ngơ ngác và ngây ngô. Việt phỏng vấn mà tựa như đang tâm tình chia sẻ cùng Cầm câu chuyện công việc, ước mơ tuổi trẻ. Cầm nhìn Việt bằng cái nhìn thân thiện, cảm mến ngay từ phút giây tiếp xúc đầu tiên.  Cầm trúng tuyển. Công ty nhỏ. Văn phòng đặt trên tầng sáu tòa chung cư đã cũ, lên xuống cầu thang bộ. Việt trực tiếp quản lý nhóm có Cầm.

Thật lòng mà thú nhận, Cầm không hề có ý định gắn bó công ty lâu dài. Mới đi làm như Cầm thường nhảy việc vài nơi để lượm lặt kinh nghiệm, sự tự tin cho cú nhảy vọt vào những công ty lớn. Nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại đã ba năm. Cầm vẫn ngồi đây làm nhân viên mẫn cán. Nguyện đã khuyên và cũng đã nhiệt tình giới thiệu cho Cầm vài công ty lớn. Nhưng Cầm từ chối.  Bởi lòng Cầm bộn bề ngang dọc những xói lở tình cảm… Tim đã mang vài vết xước…

*
*             *

Từ khi nào, Việt hóa tia nắng ấm áp giữa ngày mưa trong lòng Cầm. Việt vừa thân tình lại có sự hào hoa, khôn ngoan. Những tính cách ấy thuộc về chất thiên bẩm nhiều hơn là do Việt dày công mài giũa. Khoảng cách Cầm và Việt mảnh như sợi chỉ. Có nhiều đêm nằm nghĩ vẩn vơ, Cầm gặp Việt loanh quanh trong giấc mơ của mình.

Việt có lúc nhìn Cầm rất lạ. Gần rồi xa. Đôi mắt dịu dàng, nồng ấm như xuyên qua Cầm. Như Cầm là một thực thể trong suốt. Việt hẳn giấu chút tình trong đó? Không biết. Nhưng Cầm cứ mơ. Và cứ say. Mỗi lần chạm vào cái nhìn của Việt, Cầm thấy mình như người bị đuối nước. Chơi vơi. Và chìm… Cầm  đi cà phê riêng với Việt số lần đếm chưa hết một bàn tay. Không nhiều.  Có một lần. Duy một lần thôi. Hòa trong tiếng nhạc giọng Việt lạc đi rất nhỏ “Tôi thích em”. Cầm ngơ ngác. Có phải Cầm vừa nghe thấy một tiếng nói cất lên nhẹ như hơi thở?  Là Việt nói với Cầm? Mà không phải với Cầm thì  với ai được nữa? Nhưng biết đâu Cầm nghe nhầm tiếng gió? Là ảo ảnh thôi? Chẳng có tiếng nói nào cất lên hết. Cầm không dám hỏi lại. Lời tan vào hư không, tim Cầm đập rộn ràng. Cầm muốn được Việt ôm. Một lần. Cái ôm thật nhẹ. Chỉ như thế thôi là đủ. Nhưng Việt cứ ngồi yên. Hai bàn tay vặn vào nhau răng rắc. Ánh mắt Cầm vướng víu rồi mắc cạn ở ngón tay áp út. Nhẫn lấp lánh. Nỗi buồn rơi từng giọt. Từng giọt. Cầm khát khao được trao gửi tình cảm đến cháy bỏng nhưng không dám làm tổn thương đau đớn một ai. Cầm đành nén mình. Mòn mỏi câm lặng. Khi không vô tư, dứt khoát được mà cứ quẩn quanh chuyện tình cảm con người ta thật khổ…

Cầm về chỉ biết gọi cho Nguyện mà khóc. Nguyện lại vội buông bỏ những bản vẽ dở dang. Cầm biết rất nhiều lần Nguyện đã phải bỏ dở công việc giữa chừng vì Cầm như thế. Cầm nhớ hôm rồi, Nguyện hào hứng khoe ngôi nhà mơ ước được thiết kế tỉ mỉ. Rất đẹp và lạ. Nhỏ nhưng gợi cảm giác ấm.. Nguyện là kiến trúc sư trẻ có tài năng. Nguyện đã thật tha thiết khi hỏi Cầm nhà xây kiểu vậy có thích không? Có cần trổ thêm những ô cửa màu xanh? Lối nhỏ vào nhà dành ươm hoa Cầm thích... Cầm gắt: “Nhà của Nguyện đâu phải của Cầm. Bày đặt hỏi hoài. Mắc mệt”. Sau lời, Cầm thấy mình như người mắc lỗi.

*
*               *

Nguyện không bao giờ hỏi lý do Cầm khóc. Mà đâu cần phải hỏi Nguyện mới biết.  Đứng gần Cầm, Nguyện nghe  tim mình run rẩy. Mỗi lần Cầm buồn trong mớ tình cảm nhì nhằng với Việt, Nguyện cũng tê tái đau. Ôm bờ vai nhỏ của Cầm thật mềm, thật thơm đang run lên nức nở là Nguyện hàng trăm hàng nghìn lần ước có thể nói về giấc mơ tình yêu, về căn nhà với nhiều cửa sổ có bàn tay Cầm vun vén yêu thương từng góc nhỏ. Cầm nấu cơm canh dẻo ngọt. Cầm gieo tiếng cười hạnh phúc. Nhưng Cầm cứ vô tư, cứ hồn nhiên, cứ trong trẻo thánh thiện mà đi bên Nguyện. Nguyện sợ vỡ. Nâng niu bao năm. Không chạm tới. Đã nhiều lần Nguyện muốn kéo Cầm ra khỏi giấc mơ có Việt và nói  “Nguyện yêu Cầm!” nhưng ngôn từ cứ đông cứng trong miệng không cách nào thoát ra được. Phải chi Cầm hiểu được lòng Nguyện. Hiểu được bao tâm tư bộn bề Nguyện đã cất giấu đau đáu tháng năm…

*
*                *

Cầm gặp vợ Việt ở bữa tiệc kỷ niệm thành lập công ty. Chị mặc chiếc váy màu thiên thanh. Màu Cầm thích. Môi phớt hồng. Nhẹ nhàng. Không quá xinh nổi bật nhưng dễ nhìn. Chị chủ động làm quen Cầm trước. Ánh mắt chị như gần gụi, như dò xét. Cầm biết giữa Cầm và Việt có chuyện gì đâu mà phong thanh đến tai chị được. Nhưng rồi vẫn luống cuống trong cái ý nghĩ trót thương Việt nên không dám đứng gần chị hơn. Có lẽ lấy cắp của chị dù chỉ một phần xao lòng, một phần thân tình đặc biệt của Việt đã là quá nhiều. Chẳng thể đi xa hơn… Cầm bước đi trong lời xin lỗi lặng lẽ âm thầm… Cầm nghỉ việc. Việt nói muốn chào tạm biệt Cầm bằng cuộc hẹn café. Có những người gặp gỡ nhau rồi để xa. Việt ngồi rất lâu chỉ im lặng. Ngôn từ cũng trốn biệt Cầm. Ngôn từ thừa thãi. Ngoài trời lại đổ mưa. Cũng tốt, biết đâu mưa có thể giấu biệt những tan nát khổ đau . Khi cơn mưa đêm vừa dứt, Việt dắt xe cho Cầm về. Lần này, Cầm nghe rõ tiếng Việt dù rất khẽ, không phải tiếng mưa. không phải tiếng gió, không phải ảo ảnh.  “Cầm về cẩn thận. Có một người đứng đợi Cầm đã rất lâu. Bên kia đường. Người ấy chắc đã đợi qua nhiều tháng năm. Hạnh phúc nhé Cầm!”. Việt nắm bàn tay Cầm, rất ấm và buông. Cái nắm tay đầu tiên và cuối cùng.

Bên kia đường dưới ánh đèn vàng yếu ớt hắt sang bóng một người rất quen đang đứng dưới mưa. Lặng lẽ. Co ro. Cô đơn. Chắc hẳn người ấy sợ Cầm khóc mà không có bờ vai nào để dựa. Suốt quãng đường về, không ngoái lại, Cầm biết có người đi sau mình. Là mưa hay nước mắt chảy xuống mặn đắng môi… Sao phải mất thời gian lâu đến vậy Cầm mới hiểu ra? Người ta chỉ có thể yêu nhau khi đã thấu hiểu nhau hả Nguyện. Đi qua những đớn đau, mất mát Cầm mới nhìn ra hạnh phúc ở rất gần…

Cầm tin lời Nguyện nói, những điều tốt đẹp nhất vẫn đang nằm ở phía trước. Chỉ cần còn tin tưởng, tình yêu bằng cách nào đó sẽ luôn quay trở lại, xanh mãi xanh.  Phía sau mưa là nắng phải không Nguyện?…

THÁI HIỀN

THÁI HIỀN