Vị của mùa hè
Sáng nay con đường đi làm, bằng lăng đã tím biếc như nói với tôi mùa hè đã về. Cạnh những hàng bằng lăng là những chiếc xe đẩy chở trên mình bao que kem tươi mát. Hóa ra cùng với cái nắng oi bức, mùa hè đã mang đến những que kem mát lạnh để dỗ dành.
Thuở nhỏ, tôi cũng như bao đứa bạn cùng trang lứa luôn mơ về những que kem đủ màu sắc. Chúng tôi xem chiếc thùng của người bán kem như một báu vật thần kỳ. Mỗi khi nghe thấy tiếng chuông leng keng đầu xóm, dù đang mơ màng ngủ tôi cũng tỉnh giấc bật người dậy.
Chị em tôi có chiếc bao tời cất riêng những món đồ bằng nhựa đã hư hỏng. Những thanh đồng, thanh sắt nhặt về cũng được cho vào bao, đặt vào một góc nhà và đợi chờ người bán kem ghé ngang. Có hôm nhà không có gì để đổi, chị em tôi lại mèo nheo xin tiền mẹ để mua kem. Những que kem tự bao giờ khiến mùa hè trở thành nỗi mong chờ rộn rã.
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ bóng dáng của người bán kem trên chiếc xe cọc cạch năm nào. Nhìn gương mặt rám nắng hằn vết chân chim, tôi đoán ông đã ngoài sáu mươi.
Xen lẫn thanh âm chiếc chuông đồng bé xíu treo trên ghi đông xe đạp là giọng ông vừa nhỏ nhẹ, vừa từ tốn ân cần, thật dễ gây thiện cảm với người đối diện. Đặc biệt, nụ cười hiền khô của ông là thứ cuốn hút vô cùng mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng muốn đến gần.
Mỗi ngày trên chiếc xe đạp cũ, ông đã vượt qua cung đường gập ghềnh của núi rừng và nắng nóng khắc nghiệt để mang những que kem mát lạnh đến với chúng tôi.
Tôi không biết ông đã kiếm được bao nhiêu nhưng có một điều tôi chắc chắn ông làm công việc này không chỉ để mưu sinh, mà còn vì nụ cười rạng rỡ, ánh mắt vui mừng của bọn trẻ quê mỗi khi nghe thấy tiếng chuông quen thuộc ngân vang giữa xóm vắng.
Không phải là mùi thơm của những đồi tranh khô nắng hay của bông lúa trĩu hạt. Càng không phải là hương vị ngọt lịm của dủ dẻ rừng hay chan chát của sung già.
Sự xuất hiện của những que kem tuổi thơ khiến mùa hè của chúng tôi trở nên sống động biết bao. Hương vị của que kem ngày xưa vẫn chiếm lấy tâm hồn tôi bằng một thứ cảm xúc nhớ nhung không gì thay thế.
Chẳng biết người bán kem thuở xưa giờ còn không? Liệu ông có biết rằng trong mắt những đứa trẻ chân quê là chúng tôi ngày ấy, ông đã trở thành một phần ký ức...