Bình yên tháng Mười

HUỆ HƯƠNG 20/10/2018 03:18

Tựa như một quãng nghỉ lưng chừng giữa những chuyến đi, tháng Mười níu người ta ở lại với xúc cảm nhẹ nhàng cho một cái ngoái nhìn thâm trầm cùng sự chuẩn bị cho tháng ngày phía trước.

Mọi oi bức, nồng nực từ mùa hạ đã tan hết vào gió, chớm mùa đông đủng đỉnh xuất hiện nhàn nhạt chưa rõ ràng, chỉ hiện hữu mùa thu dễ chịu, dịu êm bằng thoảng heo may se sắt mỗi ngày. Thành phố vẫn bé nhỏ như một bờ môi ngon, ngoan hiền đón nhận vào lòng mọi chuyển động của thời tiết. Chút chông chênh của lòng người được vỗ về thảnh thơi trong khoảng không mơ màng, trong cái ôm ấp sớm mai nhẹ như hơi thở. Tháng Mười chẳng có gì nhiều nhặn ngoài bảng lảng, mơ hồ của không gian, dư âm dễ chịu từ tiết trời thả xuống bao trùm lòng người.

Nắng vẫn rải vàng trên từng lối vắng, đung đưa trên từng cành lá xạc xào. Phố ôm vào mình tất thảy những xuyến xao của hàng cây trút mình trong hư hao mùa lá đỏ. Lại bâng khuâng nhớ về câu thơ quen “Tránh đừng đụng vào cây mùa lá rụng. Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi”. Ta đã đi qua bao mùa bàng thay lá, hàng sấu buông bỏ sắc vàng xuống con đường. Mọi tinh túy vẻ đẹp của lá cành dồn tụ trên cây nay yêu thương nhường lại điểm sắc cho con đường lúc cơn gió ngang qua. Để con đường bồng bềnh tàn lá vàng lá đỏ ngỡ như thời gian chuyển di về đọng lại nơi đây.

Tháng Mười đổ hương hoa sữa đậm đà con phố. Quẩn quanh từng ngõ nhỏ, từng ngóc ngách đưa hương tan mềm cùng gió thả ngọt ngào trong không khí, trong từng vòng xe quay quay, trong vòng ôm của cô gái gửi trọn yêu thương tới người ngồi phía trước. Là hương hoa sữa chẳng chút thẹn thùng, giấu che, là khoảnh khắc bên nhau muốn gói tròn mãi mãi.

Tháng Mười đủng đỉnh trở về, đủng đỉnh đến bên ngồi xuống khẽ khàng, nhắc nhở ta chậm lại một phút giây, sống bình yên, thư thả. Cho mình thời gian ngưng lại cảm nhận từng khoảnh khắc cuộc sống. Một chiếc lá rơi nghiêng vẽ sắc vào chiều. Một tách café đậm tan trên phố vọng. Một con đường muôn người lại qua. Một chút thư thái nghĩ về được mất, đổi thay cuộc sống. Một tiếng guitar đùng đục nhắc nhở bình an.

Ta thả mình rơi trong chiều tháng Mười đượm gió. Chút se sắt bên lòng khép đôi tà áo trước cơn gió heo may đỏng đảnh đùa trêu. Người còn nương lòng bên phố nên dẫu chân đi xa mà khắc khoải còn nhưng nhức gợi nhớ. Bởi bất kỳ một thương yêu nào cũng đâu có thể dễ dàng nguôi quên. Bởi hồi ức như cánh nhạn cho ta bám bíu lúc mỏi mệt muốn tìm về trên con đường dài dặc thời gian.

Tháng Mười lòng này bỏ ngỏ, đôi khi chỉ muốn về bên mẹ ngủ vùi một giấc thật say, xa rời những mộng mị, lo toan, bon chen nơi phố phường nhọc nhoài ngoài kia. Giản đơn trở về ôm mẹ trút mọi nỗi lòng, nhận về vòng ôm, chăm chút chẳng ngại ngần, chẳng tính toan. Ngủ vùi một giấc say, tỉnh dậy nghe chim hót, lá rơi, nắng hờ len qua khe cửa. Trở về nghe sông quê hát khúc tự tình bình yên dẫu tháng năm vẫn đi qua bên bồi bên lở. Trở về với tháng Mười của ruộng đồng nương bãi, tan vào mênh mang lúa chín óng vàng, thư thái từ không gian khoáng đạt, của cánh diều thủng thỉnh trên bờ đê. Chiều nay, bố xách về xâu cá vừa bắt ngoài đồng, nụ cười rổn rang xua đi giọt mồ hôi vất vả.

Tháng Mười có ngày dành cho muôn người phụ nữ đẹp xinh. Chẳng cần cao sang, xa xôi, tri ân mẹ - người phụ nữ luôn dang rộng vòng tay cạnh bên ta, chở che ta bằng một chuyến về thăm, một bữa cơm tự nấu cho người để thấy niềm vui long lanh trong đáy mắt. Hạnh phúc luôn được gọi tên bằng những gì giản dị nhất.

Trở về thôi, với tháng Mười gọi ta thao thiết. Dẫu phố gụi gần, là một mảnh gắn bó đậm sâu, vẫn cần khoảng lặng cho lòng mình lắng lại. Người đi xa, người ở lại, vẫn hoài thương biết bao từng con đường nhuộm sắc tháng Mười. Nên, đôi khi đi xa để tìm lại chút lặng lẽ bởi ta biết mọi chông chênh rồi cũng sớm đi qua cho bình yên ở lại bởi tháng Mười gọi về an nhiên…

HUỆ HƯƠNG

HUỆ HƯƠNG