Đằng sau anh đồng đội xung phong (tiếp theo)

ĐÌNH HIỆP 26/07/2017 09:20

Tin liên quan

  • Đằng sau anh đồng đội xung phong

Theo ý kiến của cấp trên, đây sẽ là một trận đánh rất ác liệt nên không thể để quá nhiều nhà văn nhà báo trực tiếp tham gia dễ gây tổn thất cho đội ngũ trí thức của ta. Lệnh của chỉ huy là vậy nhưng biết làm sao, thật khó để ngăn cản nhiệt huyết của các nhà văn, nhà báo yêu quý mảnh đất Điện Bàn.

Chiều ngày 23.7.1974, chúng tôi ăn cơm chiều sớm hơn mọi ngày. Bữa cơm của chỉ huy trận đánh có tươi hơn mọi ngày một chút, mọi người trò chuyện vui vẻ, chỉ cậu Văn (liên lạc tiểu đoàn) người con Điện Bàn thoáng buồn, tôi hỏi có chuyện gì, Văn không nói mà chỉ lẩm nhẩm trong miệng: “Đi đánh trận mà hậu cần lại dành cho chỉ huy hai con vịt, đã thế lại còn một nồi cơm cháy.” Tôi vỗ vai Văn: “Đừng lăn tăn làm gì cứ ăn no là đánh thắng”.

Vào lúc 6 giờ chiều ngày hôm đó, trên con đường cỏ vàng ánh nắng chiều giữa cánh đồng thơm mùi hương lúa, cán bộ chiến sĩ bắt đầu cuộc hành quân hướng về ngã ba Trùm Giao với quyết tâm tiêu diệt toàn bộ lực lượng địch chốt chặn tại cứ điểm trọng yếu này.

Theo kế hoạch, quân ta lặng lẽ tiến sát vào gần cứ điểm ngã ba Trùm Giao mà địch đang đồn trú, mai phục xung quanh và sẽ bất ngờ nổ súng vào lúc 12 giờ đêm khiến địch bất ngờ không kịp trở tay. Xung quanh cứ điểm này được che chắn bằng những bức tường được xây bằng bao cát cao khoảng một mét rưỡi, chắc chắn và kiên cố. Ban chỉ huy đã họp bàn, lên kế hoạch kỹ lưỡng cho trận đánh và xác định đây là một trận đánh xung hỏa lực kết hợp.

Phối hợp triển khai với Tiểu đoàn 3 bộ binh trong trận đánh này là các chiến sĩ thuộc Tiểu đoàn 76 Hải Đà (lực lượng quân đội Hải Phòng tiếp viện cho Đà Nẵng) do đồng chí Toán người Nam Định làm Tiểu đoàn trưởng và một đồng chí người Phú Yên là Chính trị viên (tuổi ngoài 50). Các chiến sĩ thuộc lực lượng này phần lớn vừa tốt nghiệp phổ thông tại Hải Phòng, được huấn luyện trong một thời gian ngắn và bước vào chiến trường với sức trẻ, nhiệt huyết cùng nhiều cá tính mạnh mẽ của những chàng thanh niên mới lớn. Một lần, tôi tiến tới bắt chuyện với họ, nghe thấy giọng Bắc quen thuộc họ vui mừng xúm lại trò chuyện, phấn khởi hẳn lên, từ đó cả tiểu đoàn có động lực hơn, hăng say chiến đấu trên mảnh đất Điện Bàn khói lửa. Anh em mặc dù hơi nghịch ngợm, mỗi người một cá tính nhưng khi ra chiến đấu thì ai cũng hăng say, ai cũng nóng lòng tiêu diệt địch, mong sớm giải phóng quê hương.

Ngoài 3 tiểu đoàn trực tiếp tham chiến, còn có lực lượng bộ đội địa phương huyện Điện Bàn và lực lượng tải thương.

Mười một giờ đêm.

Các chiến sĩ đang trên đường hành quân. Tiếng dế vang lên từ những đám cỏ phá tan sự tĩnh lặng của đêm tối. Bỗng một tiếng nổ đanh thép vang rền. Pháo sáng giăng kín trên bầu trời. Đạn từ trong các lô cốt của địch bắn ra xối xả. Từ trong các cứ điểm của địch, các toán lính chạy hỗn loạn.

Ánh sáng của pháo…

Tia chớp của đạn…

Cả đoàn quân giải phóng dừng lại, án binh bất động trên con đường hành quân, thận trọng ngắm những làn pháo chằng chéo kín bầu trời.

Mười hai giờ đêm.

Kế hoạch đánh cứ điểm ngã ba Trùm Giao vào lúc 12 giờ đêm phải tạm thời hủy bỏ. Trước đó, một đơn vị cứu thương của ta đang trên đường tiến vào trận địa để sẵn sàng hỗ trợ cho các chiến sĩ thì vô tình giẫm phải mìn. Mìn phát nổ. Quân địch nghi ngờ về một trận tập kích, chúng bèn bắn pháo sáng chằng chịt lên trời và xả đạn vu vơ liên tiếp về các hướng.

Vị trí chỉ huy tiền phương của lực lượng quân giải phóng đã tiến gần cứ điểm, chỉ cách đồn địch khoảng 80 mét. Khoảng cách rất gần. Quân ta vẫn án binh bất động.

Một giờ sáng hôm sau.

Cảm giác bất an và sợ hãi khiến quân địch không ngớt bắn pháo sáng và xả đạn điên cuồng.

Những luồng sáng. Những tia chớp bị nuốt trọn vào màn đêm.

Lúc đó, quân giải phóng đứng trước hai sự lựa chọn: Rút quân, hoãn trận đánh hoặc là tiếp tục án binh bất động đợi thời cơ thuận lợi xông lên quyết một trận sống mái với kẻ thù.

Khoảng cách giữa hai lực lượng đối lập đó đủ an toàn để những làn đạn từ trên đồi cao nã xuống bay vòng qua những cái đầu rơi về phía sau không gây ra bất cứ tổn thất nào cho quân ta.

Đó cũng là chiến lược mà ban chỉ huy đã bàn tính kỹ từ trước.

Hai giờ sáng.

Quân địch liên tục chiếu đèn rọi sáng về tứ phía. Đạn bắn ra ngoài thưa dần. Các chiến sĩ bộ đội vẫn lặng lẽ như những cái bóng dưới bức tường rêu.

Ban chỉ huy đã liên lạc xin ý kiến chỉ đạo của cấp trên. Đồng chí Phan Hoan (Tư lệnh Mặt trận) quyết định phương án tiếp tục án binh bất động, kiên nhẫn chờ thời cơ, lấy yếu tố bất ngờ chuyển từ thế bị động sang thế chủ động, xông lên đánh một trận quét sạch toàn cứ điểm.

Ba giờ sáng.

Tiếng đạn địch yếu dần. Những ánh đèn dần tắt… Bầu trời yên tĩnh trở lại.

Bốn giờ sáng.

Tiếng súng đạn đã dừng hẳn. Trong đồn địch, những cái bóng lô nhô uể oải vươn vai rồi lần lượt đổ xuống những tấm phản được làm bằng gỗ ghép. Có lẽ chúng đã quá mỏi mệt sau hàng giờ ngồi chĩa súng bóp cò vào màn đêm một cách vô bổ. Những làn đạn hoang phí.

Bốn giờ ba mươi sáng.

Khi những tiếng ngáy ngủ của địch vừa cất lên được vài lượt thì...

Những cái bóng lô nhô rời ra khỏi công sự. Những cái bóng lặng lẽ, bình thản, không một chút vội vã, tiến về phía ngã ba Trùm Giao. Những cái bóng gọn gàng, nhẹ nhàng và kiên nhẫn.

Tiếng súng vang lên đanh thép. Nhưng lần này là tiếng súng của những chiến sĩ giải phóng dội về phía đồn địch. Tiếng gào thét sợ hãi. Tiếng đồ vật văng vãi loạn xạ. Tiếng người đổ vật xuống nền đất. Và rồi tiếng súng bắn trả.

Giữa ồn ào của trận đánh, các chiến sĩ phải ghé sát lại vào tai nhau, cố nói thật to mới có thể nghe rõ giọng nói của nhau, trong khi tiếng súng đang nổ rầm trời, tiếng vỏ đạn ríu rít bay ngang đầu họ, cả trận địa sôi sục, tình thế nóng lên như đang lửng lơ trên một vòi núi lửa.

Đại đội 1 (mũi chủ công) do đồng chí Bôi dẫn đầu áp sát hàng rào, mở toang cửa cho các chiến sĩ giải phóng tiến vào cứ điểm. Cùng lúc đó, bọn địch trong đồn bắt đầu bắn trả. Một số đồng chí chiến sĩ giải phóng đã ngã xuống trước làn đạn của quân thù, người trước ngã xuống người sau vẫn tiếp tục xông lên đánh phá cứ điểm. Địch điên cuồng bắn trả về phía quân giải phóng nhưng vẫn không thể ngăn cản bước tiến của các chiến sĩ.

Công sự chỉ huy của tôi chỉ rộng khoảng 4 tấc, chiều sâu cũng bằng ngần ấy. Tất cả đã vào vị trí chỉ còn chờ lệnh phát ra từ chỉ huy trưởng. Đồng chí Văn (mới tròn 21 tuổi) liên lạc của Tiểu đoàn 3 nằm chắn ngang trên lưng tôi như một lá chắn đồng bảo vệ trước những làn đạn cày xới tung từng cụm đất. Tôi ngước lên bắt gặp ánh nhìn đầy nhiệt huyết và niềm tin.

Người Điện Bàn có cái dũng rất đặc biệt, bất kể ai dù bất kỳ ở đâu tới đang sống và chiến đấu trên mảnh đất này để bảo vệ quê hương thì những người dân Điện Bàn không tiếc tấm thân hy sinh che chở.

Năm giờ sáng.

Trận đánh kết thúc. Quân ta đã xóa sổ tiểu đoàn của địch tại ngã ba Trùm Giao.

Khi các chiến sĩ còn chưa kịp có phút ngơi nghỉ sau trận đánh thần tốc ấy thì...

(Còn nữa)

ĐÌNH HIỆP

(Ký ức trận đánh Trùm Giao qua lời kể của ông Đỗ Văn Đông - nguyên Phái viên Quân khu 5, Chỉ huy phó trận đánh)

(0) Bình luận
x
Nổi bật Báo Quảng Nam
Mới nhất
Đằng sau anh đồng đội xung phong (tiếp theo)
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO