Người đàn bà bày đêm ra ngắmbóng loang trắng xóa rạng ngàyngười nhặt gì dưới kẽ tayvài lặng im lả màu con gái
Người đàn bà hứng mưa
tắm mình trong tiếng sấm
những đường cong bật khóc
nước mắt như bức tường nuốt bóng
Người đàn bà tôi quen
hằng đêm cặp nhiệt
đo lòng mình
lạnh chưa?
Xổ tung giấc mơ
gối hằn vết nhớ
người đàn bà mê sảng
gọi mình
vỡ bình minh.