Góc phố ấy có nhiều nắng và gió dù ngày vừa lên hay đêm chuẩn bị vắt ngang qua. Ở đó, có cây bàng nằm im soi bóng mình theo từng bước chân lữ khách. Hội An trong nỗi nhớ của người xa quê, bỗng một ngày thấy da diết quá… Đơn giản chỉ là nhớ một góc phố thân thương, bình dị…
Xuân vừa qua phố, cây bàng già bỗng trở mình, những chiếc lá xanh thay màu lá đỏ - những chiếc lá đỏ thường được tôi nhìn thẳng và cho in lên nền trời xanh thẳm. Có một lần bạn tôi bảo, ở Sài Gòn hay bất cứ nơi nào bạn đến, bầu trời không bao giờ xanh như ở quê mình. Tôi nghĩ bạn thiên vị vì nhớ quê và yêu quê nên mới vậy. Nhưng rồi, chính tôi cũng thấy điều đó đúng. Nền trời ở quê, ngoài những ngày dông bão, mưa gió sụt sùi thì ở bất cứ nơi nào tôi cũng có thể thấy được cả một màu xanh ngắt và bình yên.
Hội An níu giữ người đến không chỉ bởi tấm lòng thuần hậu của con người nơi đây mà còn bởi những góc phố bình yên như vậy.
Có một buổi trưa nắng gắt, ngồi trong quán cà phê văn phòng máy lạnh ở Sài Gòn, tôi chợt nghe một cô gái nói giọng Quảng Nam thỏ thẻ với cậu bạn bên cạnh: “Ước gì bây giờ mình được ngồi ở Hội An. Em nhớ góc phố có cây bàng. Em thèm được đứng tựa lưng mình vào con hẻm nhỏ nhiều rêu xanh và anh với tay hái cho em một chùm hoa hoàng anh”. Cậu bạn nhẹ nhàng bảo: “Hôm nào mình về lại Hội An nhé! Anh cũng nhớ những góc phố. Anh sẽ đưa em đi qua tất cả con hẻm nhỏ thơm mùi hương trầm”. Tiếng cười nũng nịu khe khẽ như xóa tan cả buổi trưa nắng gắt.
Tôi chợt nhớ những câu thơ của Chế Lan Viên: “Yêu ở đâu thì yêu/ Về Hội An xin chớ!/ Hôn một lần ở đó/ Một đời vang thủy triều...”.
Có một dạo, người ta chê Hội An lúc này sao thương mại hóa quá. Khách đến vào dạo chơi phố cũng bắt mua vé, người Hội An gốc không còn nhiều nữa mà thay vào đó là những người ở miền khác đến. Người ta chê Hội An không còn là Hội An ngày xưa nữa. Đem câu chuyện đó để nói giữa Sài Gòn, người Quảng sẽ cười và lắc đầu bảo: “Ngó rứa chớ không phải rứa! Cứ về đi rồi biết! Ngồi chỗ mô, đi chỗ mô, ăn chỗ mô cũng thấy chất Hội An. Có dễ gì ai làm lai tạp cái chất thuần hậu vốn có của người Hội An”.
Chợt nhớ ra để nghĩ về những góc phố có cây bàng. Thì cũng đã nhiều mùa lá xanh rồi đỏ và rụng rơi nơi những con phố đó. Vẫn hàng nghìn bước chân du khách ngang qua và thi thoảng nhìn lên những bầu trời xanh ngắt để thấy những lộc non mơn mởn đầy nhựa sống yên vui.
Kệ, phố có đi qua bao mùa mưa nắng. Nỗi nhớ là không tên. Hội An vẫn trầm mặc trong miền ký ức của mỗi một người xa quê. Chợt nhớ thêm những quang gánh với tiếng rao của bà của mẹ vang vọng giữa một miền không gian thăm thẳm.
H.DUNG