đêm qua mùa thu vừa rụng
ngón tay ngủ mê sau lần cài khuy
ngực nõn đỉnh đêm
tiếng mưa tan vào gối chăn
mùa đông
buồn gì tàn thu
buồn gì bão lũ
ngôi nhà giờ đây em cả niềm vui rét mướt
em cả yếm nâu ngực trầm
đường lên non cao rơm rạ này thôi
đường xuống bể sâu hoa cỏ này thôi
ngai ngái tựa vào thềm xưa
trổ vàng
chiều nhùng nhằng khói bếp mẹ kéo giấc mơ về trời
khuôn mặt người ngược dốc
đầm đìa
cá rô quẫy bóng
những hạt mưa lõa thể
nghiêng gầy
& buốt
dần vào da thịt anh
& nắng...
bắt đầu hiếm hoi.
NGUYỄN GIÚP