Hạ nóng bức và đông lạnh lẽo. Thu là nhịp cầu. Một vùng giao thoa ảo ảnh, tô điểm đời sống. Trong nắng cuối hè, chớm thu nồng nàn. Chút nắng hanh hao. Chút se lạnh nhẹ nhàng. Những làn gió mát, làm cành cây đung đưa, để đám lá vàng run rẫy. Chút gió heo may, đủ để đám lá vàng lũ lượt rủ nhau trở về nơi ươm mầm - đất mẹ! Đêm thu, nghe tiếng mưa rơi, tiếng nhạc buồn tênh làm ta liên tưởng mối tình buồn: “Ngoài hiên mưa rơi rơi, buồn ai như chơi vơi… Người ơi, nước mắt hoen mi rồi”.
Khi thời tiết hanh hao. Lá bắt đầu rơi và mặt trời lặn hơi sớm. Mùa thu đã về.
Mùa đem lại nhiều cảm hứng, với những dư vị lãng mạn, ngọt ngào. Tiếng gọi lao xao trong đám lá vàng run rẩy trên cành yếu ớt. Mùa lá tàn úa, rơi rụng, chết khô, để ủ ấm nơi sinh thành, kết thúc một vòng đời. Thu buồn man mác, với những tâm hồn cô đơn. Thu rơi theo cảm xúc con người. Có thể chạm vào từng góc khuất nhung nhớ, yêu thương, dỗi hờn… Khi nỗi cô đơn giằng xé và làn gió cứa rát, lòng ta rưng rưng. Những giọt mưa không ạt ào mà rả rích, từng giọt, từng giọt, đủ ngấm vào lòng người, sẻ chia tâm trạng, cùng trời đất giao mùa…
Thu đẹp dịu dàng bởi vàng hoa cúc. Hoa cúc tự bao giờ đã thành biểu tượng gắn với mùa thu. Không quá ồn ào, sôi nổi mà nhẹ nhàng, dịu êm... Vang vang trong tôi, những nốt nhạc của bài Thơ tình cuối mùa thu: “...Mùa thu ra biển cả/ Theo dòng nước mênh mông/ Mùa thu vàng hoa cúc/ Chỉ còn anh và em/ Là của mùa thu cũ/ Chỉ còn anh và em…”.
Thu xênh xang gieo vào lòng ai nỗi buồn vô cớ. Thời gian như dài ra, vầng trán vất vưởng những âu lo. Buổi chiều hay mưa bay bay, một chút thôi, đủ để các em làm dáng dưới những chiếc ô nhiều sắc màu. Và, ta vẫn ở quán góc đường, nhìn những mùa thu qua… Ngắm mưa và em. Nhấm nháp hơi thở cuộc đời, thở dài nỗi niềm miên viễn. Tiếng ghita ru vào cõi trần ai mộng mị. Nhớ một cung đàn du dương bản tình ca bất tận.
Nếu yêu thương là số phận thì sao phải kiếm tìm! “Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ/ Em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương/ Và em có nghe khi mùa thu tới/ Mang ái ân mang tình yêu tới/ Em có nghe nghe hồn thu nói mình yêu nhau nhé...”. Ngô Thụy Miên đã nói hộ lòng ta: Mùa thu cho em.
Thong dong đường quê mùa gặt, cơn mưa uốn cong rạp những bông lúa chín vàng trĩu hạt. Tuổi thơ lại hiện về trên cánh đồng. Đám con nít quần xà lỏn, lăng xăng bắt cá, mò cua... Lại một mùa trung thu về, nhớ quay quắt những kỷ niệm xưa. Chọn tre vát nan cho mảnh, đủ cứng và dẻo, tìm giấy gương màu từ bọc bánh in ăn xong giữ lại, dán chằng dán đụp cho đủ diện tích làm chiếc lồng đèn bánh ú, ông sao… để tung tăng cùng bạn bè dưới ánh trăng rằm tháng tám.
Ở miền Trung, tháng chín, tháng mười, trời mưa có thể lũ về. Theo năm tháng chất chồng, gánh nặng cuộc đời là những trầm tư. Một mình với mùa thu. Lắm lúc cô đơn và thân phận. Nhận ra mình không chỉ còn lớn thêm từng ngày, mà còn sâu thêm từng giờ…
Thu gọi mùa, đất trời thay áo. Vàng thu gieo vào lòng nỗi nhớ mênh mang...
HUỲNH VIẾT TƯ