(QNO) - Cứ mỗi dịp trung thu đến, tôi lại mở ra, sờ soạn những chiếc đèn lồng cũ có gắn mấy dòng hoài niệm từ thuở tuổi trăng tròn và nghĩ về bao mùa trăng thương nhớ đã đi qua cuộc đời. Mùa trăng thương nhớ của tôi, tôi chỉ có thể mường tượng lại theo cách nghĩ riêng mình. Trong đó có ánh trăng loang loáng nơi tâm thức, những con lân nhiều sắc màu luôn hiện ra làm bừng sáng cả một vùng trời kỷ niệm rất đỗi thân thương.
Mùa trăng thu của tôi ngày xưa không đủ đầy như bây giờ, những thức quà đón trung thu ngày ấy tuy có lắm vụng về nhưng tất cả đều gói trọn niềm mong mỏi trẻ nhỏ. Vỏn vẹn chỉ góp đôi tay cùng bọn trẻ trong xóm, đổ bao công sức chặt tre, chẻ lát, đan sườn cho lân, ghép khung đèn lồng… sau đó tỉ mẩn cắt giấy màu, trang trí thêm bằng những nét cọ ngộ nghĩnh rồi dùng cơm nguội dán lên. Thế là có ngay cái lân thi nhau vùng vẫy, có ngay những chiếc đèn lồng như những cánh sao nhỏ nhí chung vui khắp sân đình. Hồi đó không có nhiều đèn điện đường, hẳn vì thế mà thứ ánh sáng phát ra từ ngọn đuốc ống tre với trấu lúa làm sáng rõ cả đội chơi lân. Tiếng xe của đoàn kéo trống quân tí hon tận dụng làm từ lon sữa bò cũng góp phần làm rộn vang khắp làng này qua xóm khác.
Mùa trăng ngày ấy còn có những gói quà đến từ Hội Phụ nữ xã. Cứ đến xế chiều đúng ngày rằm, lũ trẻ chúng tôi lại thi nhau ra xếp hàng dưới gốc bàng già, ngồi đợi các cô mời lân sư rồng về làng. Trong tiềm thức của tôi, đoàn lân hồi đó chắc chỉ có ở phố thị, và những chiếc bánh trung thu bé nhỏ như chỉ đợi mỗi mùa trăng về mới có được. Tôi vẫn còn nhớ như in chiếc bánh trung thu vuông chừng 5cm, có vị ngòn ngọt với tép mỡ kẹp ở giữa, chỉ cần cắn một góc bánh cũng cảm nhận đủ vị ngọt béo quyện lại nơi đầu lưỡi. Đó cũng là cái đáng quý nhất mà lũ trẻ chúng tôi cất giữ cho đến tận qua ngày rằm mới ăn từng chút một, như thể muốn níu kéo từng hương vị còn sót lại của Tết Trung thu.
Sau những ngày theo lân “diễu hành”, chỉ đợi đến đúng ngày rằm, tôi lại quay quần bên mẹ với nồi chè đậu đen nóng hổi, thằng út Sang bên ba với chiếc lục bình hoa phượng và mấy thứ đồ áo giấy. Cả gia đình lo chu toàn đủ lễ cúng rằm, tiếp đó là đưa cái chõng tre trước sân nhà và quây quần bên ấm chè xanh tỏa khói. Ba mẹ tôi nói với nhau về câu chuyện thời tiết, mùa màng. Rồi chuyện hôm nay ba hết xây nhà cho con trai ông Năm, chuyển sang xây bếp cho bà Nghĩa có lò nấu rượu. Còn mẹ sẽ trồng thêm một sào rau răm và một đám cải cau sau vườn, cả chuyện tôi và thằng út Sang bước vào năm học mới, chuyện học hành của chị em tôi sau mỗi mùa trăng qua… Bao nhiêu đó thôi, nhưng cũng đủ cảm nhận được tình thân dưới ánh trăng thu ấm áp nhường nào.
Những mùa trăng xưa đã trôi xa, giờ đây tôi cũng lớn khôn, đủ vững tin tìm kiếm cho mình một con đường dấn thân, hy vọng. Bộn bề trong cuộc sống làm tôi oằn mình, trôi theo dòng chảy thời gian. Thế nhưng, cứ hễ đến dịp trung thu, tôi lại dành chút thời gian ngẫm suy, lắng lòng nghĩ về chuỗi ngày ấu thơ. Nhớ để kịp gọi điện cho bạn bè, hỏi thăm và chúc tụng, để kịp chạy theo mùa và trở về với nghĩa tình thân ở ngày xa nhớ. Và… để nhắn gửi lời cảm ơn đời đã cho tôi lớn lên qua những mùa trăng bình yên, tuyệt vời như thế!
NHƯ TRANG