Tô bún mọc ký ức

ĐINH LÊ VŨ 12/11/2023 08:05

Một món ăn nào đó gắn với đoạn ký ức thường đọng lại dư vị khó phai, dẫu cố kiếm tìm cũng khó chuẩn vị như trải nghiệm ban đầu...

Bún mọc là món phổ biến ở Hà Nội. Ảnh: Internet
Bún mọc là món phổ biến ở Hà Nội. Ảnh: Internet

Cách đây chừng ba chục năm, tôi dạy ở Biên Hòa. Hồi đó tôi mới ra trường, chỉ ngoài hai mươi, tài sản chỉ là cái rương gỗ mang từ bốn năm đại học ở Huế vô. Tôi sống ngay trong khu tập thể sinh viên của Trường Cơ điện Đồng Nai, bên cạnh nhà máy giấy Tân Mai.

Trên đường chạy ra phố, gần ngã ba Máy Cưa, có một quán bún mọc. Quán bún nằm dưới một khoanh đất trũng sâu so với mặt đường, phải xuống mấy bậc thang cấp bằng xi măng, lại không có tên nên Nguyên gọi là bún Trũng, tôi thì gọi theo Nguyên nên mặc định nó là quán bún Trũng, Nguyên cũng là người chỉ tôi đến ăn bún chỗ này. Hồi đó, mỗi khi rủng rẻng tiền, tôi, Nguyên và Tiến, ba gã giáo viên trẻ ở chung phòng hay rủ nhau ra bún Trũng là có một bữa phong lưu.

Thật khó nói là tô bún Trũng có thật sự xuất sắc hay không nhưng đó là tô bún mọc đầu tiên tôi biết tới, Hội An của tôi và Huế, Đà Nẵng ngày đó không có bún mọc. Đối với mấy thằng trai trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, lại nghèo như chúng tôi hồi đó, tô bún mọc như một thứ cao lương mỹ vị thần tiên.

Nước dùng ngọt đậm đà, các loại mọc, chả cắn vô thấm thía đầu lưỡi, chả quế thơm mùi đặc biệt. Đó cũng là miếng chả quế đầu tiên tôi được biết trong đời. Vì có nhiều thứ đầu tiên trong tô bún mọc ngày đó nên tôi nhớ. Nhớ vị nước dùng, nhớ cảm giác khi ăn miếng chả quế, nhớ cả vị ớt xanh cay xé mà thơm, nhớ cả miếng hành phi rải trên tô bún, nhớ tô rau sống có tía tô, hoa chuối xắt sợi và rau muống bào ăn kèm...

Đầu năm 1993, tôi rời Biên Hòa, lang bạt nhiều nơi. Ăn nhiều tô bún mọc, từng vài lần ăn bún mọc ở Hà Nội, nơi được coi là xuất xứ của bún mọc, thậm chí vài năm sau khi rời Biên Hòa, tôi còn có đôi lần quay lại quán cũ, nhưng vẫn không tìm lại được cái hương vị và cảm giác ngày ấy. Gần nhất là năm ngoái, trong một dịp ghé lại Biên Hòa dự đám cưới con của bạn thân, tôi có tìm qua chốn cũ. Mọi thứ đã khác xa, không còn một chút dấu vết.

Trong đời người ta, thường lưu dấu những ký ức. Nó có thể vô nghĩa, nó không gắn liền với điều gì đặc biệt, nó lẩn khuất trong muôn ngàn thứ đã trải qua trong đời, ở một khoảnh khắc nào đó, thăm thẳm, hút sâu, nhưng không quên được. Nó không dưng trở thành nỗi nhớ thương, thoạt tiên là chỉ nhớ hương vị một món ăn, một góc quán, một con đường cũ.

Rồi lan man nhớ đến những người đã cùng mình trải qua những năm tháng đó, nhớ những ngọt bùi, vui buồn đã có với nhau. Nhớ người yêu cũ. Nhớ những người ơn. Rồi nhớ rộng hơn, nhớ cả một thành phố, một vùng đất.

Kỷ niệm không chỉ là một thứ cụ thể để mình có thể quay về tìm lại. Nó còn là cảm giác được sống với những thứ xưa cũ và niềm hạnh phúc bé mọn từng trải qua với những thứ ấy. Đôi khi, nó như những đợt sóng ùa về, nhắc mình nhớ ra, đời sống này ngắn lắm. Những tháng ngày hiện tại, có thể nhạt nhẽo, có thể vô nghĩa, nhưng sẽ là kỷ niệm của ngày sau.

(0) Bình luận
Nổi bật Báo Quảng Nam
Mới nhất
Tô bún mọc ký ức
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO