(QNO) - Hôm nay là ngày cuối cùng ở cơ quan sau 25 năm chị lặng lẽ làm việc, phấn đấu, cống hiến cho công ty. Cầm tờ quyết định về hưu, lòng những rưng rưng muốn khóc. Nước mắt chảy không phải vì hối tiếc hay ân hận gì. Khóc vì phải xa bạn bè đồng nghiệp mà chị rất quý mến và nhớ nơi đã để lại bao kỷ niệm buồn vui. Khóc bởi từ nay thôi hết những nếp quen công việc, đi lại, sinh hoạt, nói năng, giao tiếp. Có gì hẫng hụt. Có gì bâng khuâng. Lòng sao ngổn ngang… Vậy là từ nay trở thành tỉ phú thời gian, chị tự an ủi: “Mình ở nhà làm công việc nội trợ giúp chồng con coi như đền bù khoảng thời gian vùi đầu cho công việc. Mình nghỉ hưu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống gia đình, có khi cho ôsin nghỉ việc, mình dành thời gian chăm sóc chồng con sẽ tốt hơn…”. Chị chỉ muốn về nhà thật nhanh để trông thấy chồng con cho vơi đi tâm trạng rưng rưng thổn thức này. Vậy nhưng về tới nhà chờ đến 8 giờ tối mới thấy chồng con xuất hiện đầy đủ. Tự nhiên thấy nóng trong người, vậy là chị hét lên: “Cả cha lẫn con làm gì mà giờ này mới về tới nhà…”. Cả hai cha con nhìn chị đầy ngạc nhiên rồi anh phán: “Thì hôm nào chả về vào giờ này, tại em ngày nào cũng về nhà muộn nên không biết là phải rồi…”. Chị sường sượng và nhớ lại lâu nay chị chẳng hề quan tâm giờ giấc đi về của chồng con, đơn giản bởi vì hôm nào chị cũng về nhà muộn nhất.
Sáng hôm sau, chị dậy sớm xuống bếp nấu món điểm tâm cho cả nhà. Một lúc sau thấy chồng loẹt xoẹt đi từ cầu thang xuống. Vừa đi chồng vừa hít thở và khen nhắng lên:
- Thích quá! Nhà có người về hưu có khác. Thơm mùi thức ăn từ sớm tinh mơ. Từ nay cả nhà được ăn ngon rồi. Nhưng hôm nay anh có hẹn ăn điểm tâm với khách hàng, em ăn một mình nhé.
Khi chị đem bữa điểm tâm cho con và nói âu yếm:
- Mẹ làm món mà con gái thích nhất đây nè.
- Cảm ơn mẹ, nhưng con phải đi làm gấp ngay bây giờ, sáng nay công ty con có cuộc họp quan trọng, con phải đến sớm chuẩn bị tài liệu.
Ngay ngày đầu tiên về hưu chị đã cảm thấy hụt hẫng, chị cũng chẳng buồn ăn sáng một mình, tha thẩn đi quanh ngôi nhà và chợt nhận ra ngôi nhà rộng mênh mông nhưng lạnh lẽo quá chừng. Chị không ngờ một ngày lại dài đến thế, ruột gan cứ cồn cào mong ngóng chồng con tan sở về nhà. Nhưng càng mong thì thời gian như càng chậm lại. Anh thì đi tiếp khách đến 10 giờ đêm mới về trong trạng thái chân nọ đá chân kia, còn con gái sau khi tan sở thì đi mua quà và dự tiệc sinh nhật đến 11 giờ đêm mới thấy xuất hiện ở nhà.
Hình như anh cũng nhận ra tâm trạng của chị nên sáng hôm sau trong lúc ăn điểm tâm vội vã đã nói rằng:
- Tiền anh để trên mặt tủ. Em dành hẳn ngày hôm nay đi dạo shop thời trang mua sắm quần áo mặc cho thỏa thích. Không đi làm nữa thì mua những bộ đồ sành điệu mà mặc cho đẹp. Anh không tiếc tiền, chỉ mong em vui vẻ là được.
Tự nhiên chị nổi cáu:
- Ở nhà cùng lắm là ra chợ mua thức ăn. Cần gì phải diện.
Ngồi chơi mãi rồi cũng chán. Tâm trạng chị không nguôi nhớ nơi làm việc cũ. Chị nhớ những buổi sáng bước vào cổng cơ quan, tiếng người hỏi nhau đủ chuyện ríu ra ríu rít. Chị nhớ những khi cơ quan có ai đó ốm đau, mọi người rối rít rủ nhau đi thăm nom. Nhớ những lần có người được tăng lương là cả nhóm kéo nhau đi ăn hàng. Chị bèn gọi điện đến công ty nhưng sau lời chào hỏi rối rít của đám nhân viên cũ, chị cảm nhận được sự giả dối, nhạt nhẽo và lòng chị tràn đầy thất vọng.
Anh rất thương vợ và hiểu tâm lý của vợ nên lẳng lặng nhờ người quen đăng ký cho chị theo học một lớp tập thể dục dưỡng sinh ở câu lạc bộ của phường. Ngay sau buổi tập đầu tiên chị đã thấy phấn khởi, những bài tập nhẹ nhàng làm gân cốt dẻo dai, tinh thần sảng khoái. Rồi từ đó, chị tham gia thêm nhiều công tác xã hội do câu lạc bộ khởi xướng như đi làm từ thiện, tham gia văn nghệ, thể thao. Bây giờ thì chị đã hiểu và thầm cảm ơn anh đã làm cho cuộc sống về hưu của chị thật ý nghĩa…
THU HIỀN